*Giải thích một chút chỗ này, nguyên văn bản raw là lực lượng (), có rất nhiều nghĩa như sức mạnh, lực lượng (vd như lực lượng quân đội), sức lực, năng lực, khả năng, tác dụng, hiệu lực... Tùy theo ngữ cảnh, từ này sẽ có thay đổi, trong chương này, từ lực lượng có nghĩa là sức mạnh
Lối đi bị chặn, nếu Diệp An muốn mở đường thì phải dời hết chồng xương trước mặt.
Chồng xương này có cái lớn cái nhỏ, có của nhân loại cũng có của thú biến dị, phần rìa đã lún sâu vào trong vách, phải dùng đoản đao cạy mới có thể dỡ được mấy miếng xương lớn này ra.
Cũng chẳng biết mấy bộ xương này đã bị chôn dưới đất bao lâu rồi, có cái giòn rụm, gần như vừa cầm lên đã gãy, cũng có cái cứng vô cùng. Hai tay Diệp An cầm chặt đoản đao, chèn mũi đao vào giữa khe hở của hai miếng xương, theo lực cắt xuống dưới, dễ tiện dùng sức hơn.
Mấy tiếng crắc vang lên giòn giã, một cái xương đùi của thú biến dị bị chẻ đôi, văng ra khỏi lối đi, lăn tới bên chân Diệp An. Phần mặt cắt rất ngọt, tủy xương bên trong đã khô lại từ lâu, chỉ còn sót một lớp chất màu vàng trắng khô quắt dính chặt quanh thành xương.
Diệp An giơ đoản đao nhìn thử, phát hiện lưỡi đao bị mẻ.
Không biết có bao nhiêu xương cốt chất giữa đường hầm, mà đoản đao thì chỉ có một cái, nếu phần lớn xương cốt đều cứng thế này, còn chưa mở thông được lối đi thì đoản đao đã gãy mất rồi.
"Làm sao đây?"
Diệp An trở ngược đảo đoan, tay kia đặt bên hông, vừa nãy dùng quá sức nên lại động tới vết thương bên hông, mỗi lần hít thở đều thấy đau.
Giờ trước mắt thì cậu chỉ có hai đường, một là liều luôn, dù có làm gãy cả đoản đao cũng phải mạo hiểm đào tiếp, hai là từ bỏ cách một, tìm hướng khác thoát khỏi mạch sông ngầm này. Nhưng quan trọng nhất là cậu không chắc được sau lối đi này có còn đường hay không, hay là lại có thêm nhiều đá tảng và xương cốt lấp kín nữa.
"Leo lên?"
Diệp An ngẩng đầu nhìn dọc theo rễ cây bò trên vách động lên tận phía trên, một tia sáng mỏng manh đáp xuống đỉnh đầu, chiếu thẳng vào mắt cậu.
Rễ cây chen qua vách động, xuyên vào trong hang, chỉ để lộ một khe hở nhỏ, điều này chứng tỏ bên trên rất có thể là một khu rừng. Tuy nhiên, khó mà xác định khoảng cách được từ vách động lên tới mặt đất là bao nhiêu, giữa đường có bị tảng đá cứng nào chặn lại không, nếu có thì cũng tốn công vô ích rồi. Giờ cậu còn đang bị thương nữa, thể lực rất quý, tuyệt đối không thể để lãng phí vô nghĩa như vậy.
Đào tiếp, hay leo lên trên?
Diệp An hơi rối rắm.
Còn hướng trèo xuống sông ngầm là bị cậu phủ quyết ngay lập tức.
Không có đội tàu nào đi qua cả, đến cả mảnh gỗ trôi nổi trên nước cũng không thấy, ai biết dưới sông có dị thú hung mãnh nào không chứ, Diệp An thực sự không dám làm liều.
Dần dần, ánh lửa từ từ yếu đi, hang động cũng bắt đầu lạnh lẽo, mà cậu vẫn chưa tìm được đường ra nào tốt hơn, trong lòng chắc mẩm mình bị nhốt rồi.
Đúng lúc này, ngoài động bỗng vang tới tiếng kêu kỳ lạ, vang to không khác gì tiếng cú, đinh tai nhức óc.
Diệp An đề cao cảnh giác, cầm đoản đao, mau chóng đi tới cửa động nhìn ra đằng xa.
Dưới hang động, một bầy cự đà biến dị có hình dáng kỳ lạ bò trên vách đá, dùng tiếng kêu để gọi đồng loại, rất nhiều con bơi qua sông ngầm, chẳng mấy chốc bu đầy lên xác voi biến dị.
Cơ thể mấy con cự đà này có màu nâu xanh, quanh cổ là gai xương hình quạt, bốn chân và đuôi cực kỳ to khỏe, móng vuốt và hàm răng rất sắc bén. Đầu nó có hình tam giác, từ đỉnh đầu tới đuôi phủ một lớp vảy cứng, màu vảy dưới bụng nhạt hơn, dưới cằm lủng lẳng cái bướu, hình dáng kỳ lạ tới đáng sợ*.
*dựa theo miêu tả thì hình dạng con này vừa khá giống với cự đà xanh, nhưng hình thể thì lại giống với rồng Komodo, tuy nhiên vì đây là thế giới có các loài thú biến dị nên không chắc lắm loài này là gì, nhưng nếu dựa theo tổng quan thì trông như cự đà (kỳ đà) hơn, vì nếu là rồng Komodo biến dị thì chắc to khủng khiếp lắm á (chi tiết về cự đà (thằn lằn/kỳ đà) mời xem Danh sách động thực vật xuất hiện trong truyện)
Cự đà bám lên thân voi, há hàm răng sắc bén, xé toạc lớp da dày của voi đực, nuốt từng miếng thịt lớn đầy máu.
Vòi voi là phần bị ăn đầu tiên, xương đầu trắng hếu lộ ra. Sau đó, máu thịt trên những bộ phận nằm lộ trên mặt nước bị xé be bét, nước sông lạnh buốt nhuộm đầy máu, mùi tanh ngai ngái thoang thoảng, trộn với mùi cơ thể của cự đà biến dị, hăng cực kỳ.
Mùi hăng dần dần bay lên trên, Diệp An đứng dựa sau vách đá, một tay bịt mũi miệng lại, cố gắng hít thở thật nhẹ, không dám tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Cự đà biến dị xuất hiện càng lúc càng nhiều, tham lam nuốt món ăn hiếm khi gặp được này.
Sống tại nơi tối tăm dưới lòng đất, chúng rất hiếm khi gặp được con mồi lớn đến vậy, dù có thấy thì cũng không tới phiên chúng hưởng dụng.
Loài vật thống trị thực sự tại vùng nước này không phải là cự đà biến dị, cũng không phải là cá biến dị cỡ lớn, mà là bầy tôm tích biến dị vốn không nên xuất hiện trong vực nước ngọt này.
Số lượng tôm tích nhiều khủng khiếp, con lớn dài hơn nửa mét, con nhỏ thì to chưa tới bàn tay người, có tập quán sinh hoạt theo bầy đàn, đụng phải cái gì có thể ăn, mặc kệ là lớn cỡ nào cũng sẽ chen chúc nhau, dùng cặp càng lớn giấu trước ức đập chết kẻ địch, cắt thành từng mảnh nhỏ, cung cấp thức ăn cho cả đàn thỏa sức no nê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!