Động ngầm sâu hun hút.
Trong lúc rơi xuống, Diệp An cách rất gần vách đá. Cậu mặc kệ bàn tay bị rách toạc rướm đầy máu, liều mạng cũng phải bắt cho bằng được một gờ đá nhô ra, cắm đoản đao dính chặt vào trong vách, hòng làm chậm lại tốc độ rơi.
Nhưng ngay khi sắp bám thành công, bỗng trên đầu có một hòn đá lớn vỡ nát rơi xuống, to cỡ trái bóng rổ, có mấy tảng sượt qua sát người, cắt trúng vai cậu, đau tới mức suýt làm rơi đoản đao.
Một tiếng ầm vang rền, là tiếng voi biến dị rơi xuống nước.
Bấy giờ, Diệp An mới phát hiện bên dưới không phải là đất đá, mà là một dòng sông ngầm chảy xiết.
Không thể mượn lực từ đoản đao, tốc độ rơi của cậu càng lúc càng nhanh, cuối cùng rơi tõm xuống nước cùng với đá rơi trên đầu.
Sông ngầm sâu thăm thẳm, nước sông chảy xiết rét căm căm. Ngay lúc rơi vào nước, cả người cậu như bị nhốt trong hầm băng, máu như bị đông lạnh ngắt.
Diệp An ra sức quạt tay chân bơi về vào bờ.
Nhưng trong bóng tối, cậu không thấy được xoáy nước dưới sông, cũng không thể ước chừng được khoảng cách tới bờ bao xa, chỉ có thể dựa vào trí nhớ trước khi rơi vào nước, lần mò bơi về phía trước, rồi lại bị dòng nước cuốn đi.
Sức người chung quy có hạn, sau mấy lần cố gắng vô ích, tay chân Diệp An như bị rót chì, chỉ hơi bất cẩn đã bị sóng nước đằng sau ập tới, trong nháy mắt đã kéo cậu xuống tận đáy sông.
Nước sông lạnh giá tràn vào trong mũi miệng, khiến Diệp An không thở được. Giữa cơn đau đớn, dường như cậu thấy có bóng đen tiến về phía mình. Diệp An không kịp tránh, bị tảng đá xanh trôi xuôi dòng đập vào bên hông, vết thương đau nhức nhối, nội tạng và xương cốt như muốn bị đụng nát cả ra. Cậu chỉ biết cắn chặt răng, liều mạng quạt hai tay, chân ra sức bơi đứng, ngay lúc phổi như sắp muốn nổ tung, thì cuối cùng cũng nổi được lên trên mặt nước.
Khoảnh khắc vọt ra khỏi mặt nước, Diệp An há mồm thở hồng hộc, ho sù sụ.
Cậu vừa ho, vừa cảm thấy may mắn vì mới nãy chỉ đụng phải tảng đá chứ không phải biến dị cá hung mãnh, bằng không dựa vào thể lực hiện tại của mình, chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái miệng khổng lồ của loài cá săn mồi đó.
Nước sông chảy quá nhanh, Diệp An thật sự không còn sức bơi vào bờ, đành ráng thả lỏng người, ló đầu ra khỏi mặt nước, mặc cho nước sông cuốn mình trôi đi, càng lúc cách nơi đã rơi xuống càng xa.
Trong lúc trôi nổi về phía trước, mắt cậu dần thích nghi được với bóng tối, lờ mờ nhận ra bề ngang dòng sông này cực kỳ rộng, không nhỏ hơn con sông chảy qua cô đảo là bao. Hai bên bờ là vách đá dựng đứng, giao nhau trên đỉnh đầu Diệp An. Trên vách đá có rất nhiều bóng đen, từng cục tròn rải rác, có cái còn nối liền lại thành một chuỗi, Diệp An không rõ đó là gì, chỉ cảm thấy cách phân bố này có hơi giống với hang động trên cô đảo.
Trôi được một quãng, hướng sông bắt đầu thay đổi, tốc độ dòng chảy dần chậm lại, Diệp An bắt lấy cơ hội này, dốc sức bơi về phía một tảng đá lớn nhô ra trong nước.
Tảng đá lớn nọ có hình dáng như cụm mây, một mặt nối liền với vách đá, mặt còn lại ăn sâu dưới nước. Vi nóng ruột muốn thoát khỏi khốn cảnh, Diệp An không chú ý bắp chân bị đá vụn trôi dưới nước cắt phải, chảy máu. Sợ mùi máu tươi sẽ dẫn sinh vật biến dị trong sông tới, cậu mặc kệ cơn đau, dùng hết sức bình sinh bơi tới trước.
Khi cách mục tiêu càng lúc càng gần, cậu ráng duỗi dài tay ra, ngay khi vừa chạm được tới tảng đá thì tức khắc bấu thật chặt, mặc cho mép đá sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay, gồng hai tay, bò lên trên đó bằng tốc độ mau nhất.
Bề mặt tảng đá cũng không trơn láng, mà khá là gồ ghề, mép đá gồ ra ngoài, nếu lỡ tay đè mạnh sẽ bị bầm tím.
Diệp An quá mệt rồi, thực sự không rảnh chú ý nhiều thứ tới vậy, xoay người bò lên xong là nằm vật ra đó, sau lưng và trước người đều bị cắt xước mấy đường. May mà phần lớn không sâu, chỉ có hai, ba vết là còn chảy máu.
Tạm thời chẳng còn hơi sức đâu mà lo băng bó vết thương, Diệp An dang hai tay hai chân ra nằm phịch trên tảng đá, lồng ngực lên xuống dồn dập, hổn hển thở. Vì ngâm mình trong nước quá lâu, vết thương bên hông và đùi nóng rát, có thể chịu đựng đến tận bây giờ, rồi còn bò lên được tận đây, chỉ có thể là kỳ tích.
"Sống rồi."
Vắt một tay lên trán, hơi thở từ từ bình thường lại, tầm nhìn cũng dần rõ ràng hơn.
Vách đá trên đầu dựng đứng, như cụm mây đen dày đặc sà xuống. Cảm giác bị nhốt và mất trọng lượng cùng lúc ập tới, Diệp An nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, dẹp bỏ tâm trạng lo lắng và hoảng sợ đột nhiên xuất hiện.
Đã bao lâu cậu chưa trải qua cảm giác hoang mang lo sợ này rồi?
Diệp An không nhớ nữa, nhưng cậu biết rõ, nếu cậu không mau điều chỉnh lại cảm xúc, mặc cho bản thân bị cảm giác mất trọng lượng này nuốt chửng, cơn hoảng sợ sẽ mau chóng biến thành nỗi tuyệt vọng, bản thân sẽ bị nhốt chết trong dòng sông ngầm này, không thoát ra được.
"Có thể ra được, nhất định có thể ra ngoài được."
"Mình có thể sống sót."
"Không rơi chết cũng không đuối chết, chứng tỏ mình rất may mắn, không có gì phải sợ."
Diệp An lẩm bẩm mãi, nắm chặt sợi dây cột quanh eo. Trên sợi dây có treo ba cái ống gỗ, trong đó chứa thuốc giải độc và thuốc trị thương, cùng với thuốc mỡ Linh Lan điều chế từ thuốc viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!