Mùa khô tới rất nhanh, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, mây đen tụ trên trời tan hết, nhiệt độ không khí tăng mạnh, mực nước lũ giảm xuống không ngừng, những nơi không bị nước ngập trong vùng châu thổ dần dần hé lộ diện mạo vốn có.
Nước sông quanh cô đảo rút dần, để lộ từng tảng đá lớn vỡ nát và thực vật biến dị thối rữa. Trong kẽ đá rải rác rất nhiều xương cốt, có thú biến dị, cũng có cá biến dị, thậm chí cả xương sọ cá sấu bị nát vụn.
Thuyền buôn mắc cạn tại phía tây cô đảo, thân thuyền lộ ra trên mặt nước, trên đó bò đầy ốc biến dị và mấy con sò không rõ tên. Trong khoang thuyền đóng một lớp bùn nước mỏng, có con cua bò ngang trong đó.
Khoang đáy bám đầy rêu xanh, từng bụi thực vật thủy sinh biến dị to lớn đong đưa trên boong thuyền mục nát, bộ rễ vững chãi chui vào kẽ hở ván gỗ, bề mặt phiến lá dài mảnh mọc đầy gai nhọn, quấn lấy ốc biến dị đang ló vòi ra, vặn nát vỏ ốc cứng chắc, cuộn chặt phần thịt ốc bên trong, thịt ốc chắc nịch mau chóng khô quắt lại, không còn sức sống.
Theo mực nước sông hạ dần, các bãi bồi và rừng rậm quanh cô đảo bắt đầu lộ ra, có cả cánh rừng đá dài trơ trọi, mới trông thì rất giống tường đá do con người xây nên. Vốn có rất nhiều bầy thú nhỏ xây tổ trong đó, tiếc là cơn lũ nhấn chìm, giờ đều bị vùi dưới lớp bùn lầy tích tụ.
Mặt trời treo trên cao, gió nóng làm bốc hơi rất nhiều nước, còn chưa tới ngày nóng nhất mà nhiệt độ đã cao đến kinh hãi.
Đầu Diệp An đội vòng cỏ* che nắng, cả người thoa thuốc mỡ do Linh Lan điều chế, nhưng làn da bị phơi vẫn cảm thấy nhoi nhói, mỗi một bước đi là mồ hôi tuôn đầy trán và lưng.
*Vầng, nó là vòng cỏ () chứ không phải mũ rơm đâu quý dzị, tui đọc tới đây cũng khó hiểu vcl, thời tiết nóng kiểu này mà ko che cả đầu mà chỉ đội cái vòng cỏ, sao chịu được hay dzị trời ಠ_ಠ
"Cái thời tiết quái quỷ gì thế này."
Theo như lời Linh Lan thì quanh vùng châu thổ xem như là tốt rồi, dù gì nước sông không bị cạn khô, hơi nước bốc lên đã giảm bớt phần nào hơi nóng. Hồi cô còn sống trong thành Thương Nhân, khi bước vào mùa khô, sông suối trong ngoài thành đều cạn hết, mọi người chỉ có thể kéo nước từ dưới giếng lên. Lỡ gặp phải lúc mùa khô kéo dài, trong thành thế nào cũng có người chết, đều là chết vì nắng nóng.
Diệp An ngửa đầu uống mấy hớp nước, cố hết sức nhanh chân băng qua đài đá, tới chỗ thuyền buôn mắc bên bờ sông.
Bóng râm do thân thuyền đổ xuống rất lớn, Diệp An vội bước vào, giành lấy một thoáng mát mẻ ngắn ngủi.
Ốc và sò biến dị bám trên ván gỗ nháo nhào rụt vào trong vỏ, có con cua quơ cái càng lớn lẹ làng bò qua, có vẻ như xem Diệp An là con mồi.
Lau mồ hôi nóng dính trên mắt, Diệp An gỡ vòng cỏ xuống, rút ra* một sợi dây dài có móc, treo một cái bao trên boong thuyền bị hỏng, mở to miệng túi.
*Là rút ra từ trong cái vòng cỏ nha, chứ không phải rút ra khơi khơi vậy đâu
Mục tiêu hôm nay của cậu là cá biến dị, không ngờ lại bắt được cua. So với việc xuống nước bắt cá, bắt mấy con mồi tự động dâng mình tới cửa này càng bớt phí sức hơn.
Tay bọc da thú, Diệp An vừa né khỏi mấy cái càng cua, vừa chọn mấy con chắc mẩy bỏ vào bao. Mai của mấy con cua biến dị này có hình thoi dài, gai nhọn hoắt lồi ra hai bên, càng dài gần bằng cơ thể, có thể dễ dàng kẹp đứt cả tảng đá. Để tránh cho cái túi bị rách, Diệp An chắc chắn phải bẻ gãy càng cua trước rồi mới cho chúng vào trong bao.
Cua biến dị có sức sống mạnh mẽ, lại còn khá là dữ dằn, dù không còn càng, sau khi bị bỏ vào bao vẫn đánh nhau túi bụi, nhưng mai con nào cũng cứng, chỉ cần nghe mấy tiếng va đập vang ra, là biết không có con nào thực sự ngỏm củ tỏi cả.
Bắt được kha khá cua rồi, Diệp An cắn dao găm trong miệng, tay không leo lên trên boong thuyền. Sau khi ổn định cơ thể ngay mép boong, thì bắt đầu cạy ốc biến dị bám trên ván gỗ.
Kích cỡ của mấy con ốc biến dị này không giống nhau, lớn thì cỡ nửa mét, nhỏ chưa được nửa bàn tay cậu.
Diệp An khó nhọc cạy một con ốc biến dị ra, suýt nữa là bị cái vòi có gai của nó đâm thủng lòng bàn tay. Cậu lẹ làng vứt nó ra, cái vòi của con ốc nọ lộ ra dưới lớp vỏ, mau chóng bò tới trước.
"Muốn chạy?"
Diệp An bẻ gãy một mảnh ván gỗ, nhắm chuẩn con ốc nọ rồi ném xuống.
Crắc một tiếng, ốc biến dị khựng lại một chốc rồi lại nhúc nhích, mau mau lách vào đồng loại bên cạnh, rụt cái vòi mềm mại vào trong, vác vỏ ốc cứng rắn ra tự phòng vệ.
Diệp An ăn quả đắng, lúc ra tay thì cẩn thận đề phòng gai trên vòi, thành công cạy được một con ốc biến dị nhỏ hơn.
Cậu từng ăn ốc biến dị rồi, là mò được từ trong đầm nước. Lấy dao moi thịt ốc ra, cho vào nước nấu chín, giòn mềm ngon miệng, còn có vị ngọt nhẹ, mùi vị khá là được.
Ngoài ốc biến dị, Diệp An cạy cả mấy con sò, nạy mở vỏ sò, thấy thịt bên trong chẳng nhiều nhặn gì, bèn không bắt tiếp nữa.
Ba cái bao đầy ụ, Diệp An vác lên thử cân nặng một phen, rồi lấy dây thừng buộc chặt miệng túi, bó lại thành chùm, định bụng vác hết cả thảy về nhà.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, mồ hôi trên người Diệp An bị bốc hơi khô quắt dưới hơi nóng, lưng bám mấy hạt muối li ti. Lau sau cổ mấy cái, cậu cảm thấy mình như bị nhốt trong một cái lồng hấp, chẳng mấy chốc là chín rục.
Mắt bắt đầu chuyển đen, Diệp An tức khắc dừng lại, uống hết ba hớp nước lớn, rồi đi ra ngoài khoang thuyền, vừa cẩn thận nguy hiểm dưới nước, vừa vốc nước sông đổ lên người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!