Chương 33: | Nơi ở mới

Diệp An mở mắt ra, nhận ra mình đã quay trở lại hang động dưới lòng đất, dưới người là bùn lầy ẩm ướt, mãng xà biến dị nằm ngủ say cách đó không xa, mấy con chồn tuyết đang cuộn mình trên người cậu, cục lông xù này là hơi ấm duy nhất cậu có thể cảm nhận được lúc này.

Cậu không biết mình đã ngất bao lâu, nhưng cảm giác đói bụng nhắc cậu rằng, ít nhất là hơn hai ngày rồi.

Diệp An thử ngồi dậy, cổ tay sưng tấy truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng vẫn có thể chuyển động, có thể dùng sức, cũng không bị thương tại khớp xương. Vết thương trong lòng bàn tay không còn chảy máu nữa, đóng thành với vảy máu chằng chịt khắp nơi, mặc dù nhìn qua kinh hãi, nhưng tình trạng bình phục tốt hơn cậu đoán nhiều.

Diệp An nhịn đau đứng dậy, chồn tuyết tỉnh giấc, gọi mấy tiếng chói tai cũng không thể đánh thức mãng xà biến dị.

Cuối lối đi có ánh sáng le lói, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy rào rạt.

Nhớ lại cảnh tượng lúc ngất đi, hai tay Diệp An đỡ lấy cơ thể, cắn răng đứng, đợi cảm giác choáng váng bớt dần, mới lần mò được diêm quẹt và đuốc trong động.

Quẹt diêm đốt lửa, cắm đuốc lên vách tường, cậu tìm trái cây trong cái sọt và thịt muối, nhịn cảm giác đói hóp bụng xuống, ép bản thân chỉ cắn từng miếng nhỏ, chầm chậm nhai nuốt xuống bụng.

Diệp An ăn thêm một quả trái cây, thể lực khôi phục lại chút đỉnh, rồi dùng lửa nướng vài xâu thịt muối dài không tới một bàn tay, không nhiều mỡ, đa phần là thịt nạc, cắn có hơi cứng, nhưng lại có thể bổ sung thêm nhiều nhiệt.

Đói bụng trong thời gian dài không hợp ăn nhiều cơm, sau khi ăn thịt muối, dù chỉ no lửng bụng, cậu cũng không ăn thêm nữa.

Trong lúc chiến đấu với rùa cá sấu, Diệp An bị thương không nhẹ, không nói đến vết thương nơi cánh tay và lòng bàn tay, phần chân và hông đều bị gai xương của nó quẹt xước. Bụng đè lên sát mép mai lưng nó, để lại một mảng máu tụ bầm tím rất lớn, dưới ánh lửa leo lét, có thể nhìn thấy máu tụ màu tím lấm tấm trải rộng, may mà ấn xuống không quá đau, lúc cử động cũng không bị ảnh hưởng gì.

Diệp An thả áo xuống, ngẩng đầu thấy chồn tuyết lại chạy vào trong lồng, rúc vào nhau sưởi ấm.

"Cảm ơn."

Diệp An biết trong lúc mình bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể của chồn tuyết đã giúp mình rất nhiều. Cậu ngồi xổm trước lồng sắt, cố gắng truyền sang lòng biết ơn của mình.

Chồn tuyết không còn căng thẳng như trước nữa, chúng rối rít đứng thẳng người, con có vóc dáng nhỏ nhất chạy ra khỏi lồng sắt, dụi dụi bắp chân cậu.

Đây là hành vi thân thiết nhất mà nó có thể làm được.

Tâm trạng Diệp An bất giác nhẹ nhõm hơn, xoay người mang hai xâu thịt muối tới cho vào lồng, rồi mở hòm ra, lấy mấy tấm vải ra xé, băng bó quanh vết thương ở hông và trên cánh tay. Sau đó cầm đoản đao, xẻng và dây thừng, định bụng ra ngoài xem thử.

Cậu chắc chắn rằng rùa cá sấu đã chết, nếu không mãng xà biến dị sẽ không quay về hang động ngầm, cũng sẽ không tiếp tục ngủ say nữa. Nhưng cậu vẫn muốn nhìn tận mắt mới an tâm. Vả lại, cậu cũng hơi để tâm với bầy sói, muốn biết đàn sói biến dị này định ở lại trên đảo hay có ý định nào khác.

Dù từng có chung kẻ thù, nhưng không có nghĩa nhất định là bạn.

Môi trường tàn khốc đã dạy cậu rằng, dù là bất kỳ tình huống nào cũng phải giữ nguyên sự cẩn thận, vậy mới có thể giữ được mạng.

Diệp An gỡ cây đuốc cắm trên vách xuống, đi dọc theo lối đi, tiến về phía trước.

Vì núi nham thạch bị đập sụp, lối đi ngầm xuất hiện sự thay đổi, không còn thông với chỗ cậu từng ở nữa, mà bị đập vỡ giữa đường. Chỉ có duy nhất một lối vào giữa lớp đá vụn, có lẽ là mãng xà biến dị mở ra lúc quay về động ngầm.

Diệp An giẫm qua lớp đá vụn, vang lên tiếng đá lạo xạo cọ xát dưới chân. Bước ra khỏi cửa hang, mới thấy hiện tại trời đang đổ mưa to.

Nửa ngọn núi nham thạch bị rùa cá sấu đập sụp, giờ đây cậu đang đứng trên đống phế tích đó. Mà nửa ngọn còn lại thì sừng sững đứng đó, mặt cắt như bị một cây búa lớn bổ đôi, tổ chim trên vách đá không bị phá, nhưng bên trong chẳng thấy bóng dáng chim biến dị đâu, chắc chẳn là giống với chim thủy sinh, mang con non rời khỏi cô đảo rồi.

Nhưng may mắn hơn chim thủy sinh, bầy chim non này đã mọc lông vũ, có thể bay theo bố mẹ chúng. Dù phải đội mưa ngược gió, đối mặt với hoàn cảnh khốc liệt, có bầy đàn che chở, khả năng sống sót sẽ cao hơn nhiều.

Diệp An bước xuống khỏi đống đá, lau nước mưa dính trên mắt, đối mặt với cơ thể khổng lồ của rùa cá sấu.

Xung quanh không thấy bóng dáng bầy sói đâu, Diệp An tới gần, mới biết xác rùa cá sấu cắm nghiêng trong đầm nước, vô vàn trùng độc bám lên người nó, chui vào trong vết thương, gặm cắn máu thịt dưới da. Ốc biến dị trong đầm cũng lục tục xuất hiện, lềnh bềnh trong nước tranh nhau thịt nát.

Rùa cá sấu trúng độc rắn, máu thịt có độc, không thích hợp cho bầy sói ăn, mà mãng xà biến dị cũng không định ăn sống con rùa cá sấu này, thành ra đàn trùng độc và ốc biến dị hưởng lợi hết.

"Tiếc thật nhỉ."

Diệp An rất muốn cắt một miếng thịt rùa cá sấu ra nếm thử, nhưng thấy trùng độc lúc nhúc dưới mai rùa, dù thịt không có dấu hiệu biến chất, cậu cũng chẳng có can đảm mà ăn.

Đứng bên đầm nước hồi lâu, cậu nhìn cái mai rùa vĩ đại, cứ cảm thấy vứt đi thì tiếc thế nào ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!