Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nghiêm Thường Sơn đầu đầy mồ hôi, đột nhiên mở to mắt. Con ngươi anh ta mở lớn, vẻ mặt sợ hãi, tiếng thở dốc có chút doạ người, ở trong phòng ngủ yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.
Lại nằm mơ nữa rồi.
Anh ta giật giật, ngay lập tức cảm nhận được sự đau nhức dưới thân. Miễn cưỡng ngồi dậy sờ đến lọ thuốc đặt ở tủ đầu giường, đổ ra hai viên thuốc uống cùng với nước lạnh. Ngụm nước lạnh buốt để anh ta tỉnh táo hơn nhiều, ánh mắt không còn mờ mịt nữa.
Những gì trong mơ anh ta không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy rất đáng sợ, vô cùng hỗn loạn, khiến cho lòng người sợ hãi. Còn cả âm thanh kia nữa, giọng nói của bé gái mềm mại một mực bám lấy dai dẳng.
Nghiêm Thường Sơn biết đó là giọng nói của Dao Duyệt, ngoài ra, anh ta còn thấy cả cô con gái đã thật lâu không mơ tới.
Tiếng nói ngọt ngào của bé gái vốn là thứ có thể kích thích anh ta nhất, làm anh ta cảm thấy hưng phấn nhất. Nhưng kể từ sau ngày đó, anh ta không thể sinh ra bất cứ cảm giác gì đối với âm thanh này ―― bởi vì lúc ấy, tuy rằng còn đang hôn mê, nhưng phần lớn thời gian anh ta đều có ý thức, rõ ràng nghe được tất cả những lời mà Dao Duyệt nói.
Cô bé dùng giọng trẻ con thuần khiến đáng yêu nhất, nhưng ngữ điệu quỷ dị thật đáng sợ.
Nếu không phải anh ta tin chắc mình không nghe lầm, thì anh ta còn nghĩ có lẽ do mình bị bỏ thuốc mà sinh ra ảo giác. Dao Duyệt mới có bảy tuổi, một cô bé bảy tuổi làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Kể cả là người trưởng thành cũng rất ít ai có đủ can đảm và năng lực động thủ.
Một đứa bé như vậy hẳn là cái gì cũng không biết mới phải!
Cho tới hôm nay, anh ta vẫn đắm chìm trong một loại cảm xúc không thể tin nổi. Ngay chính đến bản thân anh ta cũng không thể tin được, và cũng không có cách nào đi tố cáo Dao Duyệt trong tình trạng không hề có chứng cứ.
Trong nhà anh ta không có camera giám sát, thời gian Dao Duyệt qua nhà là do anh ta đặc biệt lựa chọn, không có ai nhìn thấy, lại càng không có chứng cứ rõ ràng nào ở hiện trường.
Sau đó Nghiêm Thường Sơn có đi lục soát, phát hiện thư phòng và phòng ngủ đều có dấu vết bị người tìm kiếm qua, đồ vật duy nhất bị mất là một cái máy MP3. Chính là vì cái đó mới khiến Nghiêm Thường Sơn phải cắn răng, chấp nhận che giấu chuyện này.
Ngày đó anh ta tìm tới chỗ một người bạn đáng tin cậy để xử lý vết thương, rồi tránh ở trong nhà nghỉ ngơi, cũng trưng cầu ý kiến của một vài người bạn làm luật sư. Bởi vì chính anh ta cũng chột dạ, cho nên rất nhiều chuyện không dám kể thật ra, cũng không có can đảm liên hệ với cảnh sát.
Nếu thật sự bị điều tra ra cái gì thì chính bản thân anh ta cũng không xong.
Sự bất lực phẫn hận cùng với việc mất đi bộ phận tượng trưng cho đàn ông khiến cho anh ta bị giày vò thống khổ. Còn có cô bé không hề giống trẻ con là Dao Duyệt kia nữa, tựa hồ cô đã biết được bí mật của anh ta.
Cô bé giống như một quả bom hẹn giờ vậy ――
Thậm chí, Nghiêm Thường Sơn không nhịn được nghĩ, Dao Duyệt thực sự là Dao Duyệt ư? Liệu nó có phải là quỷ hồn quay về để báo thù hay không?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, anh ta liền không ngừng toát mồ hôi lạnh, liên tiếp gặp ác mộng.
Ở trong mơ, tiếng nói tra tấn anh ta dường như đổi thành giọng của con gái San San, mỗi một tiếng chú Nghiêm được đổi thành ba ơi.
Hôm nay trời nhiều mây, vợ đi công tác đã về từ sớm, chỉ là sau khi con gái chết, hai vợ chồng bọn họ vẫn tách riêng ra ngủ. Anh ta nói mình bị bệnh, tạm thời ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, vợ cũng chẳng quan tâm nhiều, vẫn nhanh chóng đi làm giống như cũ.
Nghiêm Thường Sơn giãy giụa đứng lên, từng bước di chuyển đến bên cửa sổ, kéo màn cửa ra. Anh ta vô thức nhìn về phía căn phòng của căn nhà bên cạnh, con ngươi đột nhiên co rụt, lập tức kéo lại màn cửa.
Có một cô bé đang đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn về phía này.
Có phải là, cô bé vẫn luôn theo dõi anh ta?
"Dao Duyệt, em đứng ở đây làm gì thế?" Dao Hân đi ra khỏi phòng, nhìn thấy em gái đứng cạnh cửa sổ cuối hành lang, tò mò tiến tới hỏi.
Thủy Ngân thu hồi ánh mắt nhìn màn cửa phía bên kia, quay đầu bình tĩnh trả lời:
"Em thấy một con mèo ở trong sân."
Dao Hân lướt qua cô, ngó xuống phía dưới xem xét,
"Đâu đâu? Sao chị lại không thấy? Chị nói sao mấy ngày nay em cứ thích đứng ở chỗ này, thì ra là nhìn thấy con mèo. Em muốn nuôi mèo hả?"
"Không phải, em chỉ cảm thấy con mèo đó có chút kỳ lạ. Giống như đang làm chuyện xấu gì đó, cho nên em mới nhìn chằm chằm vào nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!