Chương 40: Thiếu

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Hệ thống nói trừng phạt là có ý gì, sau khi Thủy Ngân khôi phục lại ý thức ở trong thân thể mới, cô lập tức hiểu ra.

Thế giới này khác hoàn toàn so với ba thế giới trước.

"Đồ lười biếng! Còn không mau rời giường, nằm trong phòng định trốn làm việc đấy phải không? Bỏ ra một đống tiền mua mày về để mày nằm ngủ đấy à? Con đàn bà lười thối thây! Dậy mau lên!"

Tiếng chửi hùng hùng hổ hổ của một bà lão ở bên ngoài càng lúc càng gần, Thủy Ngân nằm ở trên giường chậm rãi ngồi dậy, cảm giác thân dưới vừa ướt át, vừa đau đớn.

Tuy cô chưa trải qua việc này, nhưng từ kịch bản mà Hệ thống đưa cho thì cô biết ngay được tình trạng hiện giờ của thân thể ―― Hôm qua cô vừa hạ sinh một đứa nhỏ, cơ thể lúc này không ngừng đau nhức.

Tấm ván gỗ mỏng được chắp vá làm cái cửa bị người đẩy ra, một bà già mặc cái áo bông rách đi tới, gương mặt chằng chịt nếp nhăn, nhìn qua như thể đã bảy tám chục tuổi. Nhưng dựa theo thông tin trong kịch bản thì thực tế bà ta mới chỉ hơn năm mươi.

Chuyện này cũng rất bình thường, ở cái nơi nông thôn rách nát này, phải sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì ai nấy đều trông già hơn tuổi thật rất nhiều.

"Dậy mau, trong nhà còn nhiều việc phải làm như thế, mày nằm ườn ra đây muốn chết đấy hả?" Bà ta dùng cái tay khô quắt đầy nếp nhăn giật cô xuống giường, kéo xồng xộc ra ngoài.

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa là núi non trùng điệp, một tầng lá khô ố vàng rơi đầy trong sân.

Căn nhà làm từ tường đất lợp ngói, kích thước không lớn, không có cửa sổ, bên trong tối đen như mực.

"Đi thổi lửa nấu cơm đi, làm xong thì cắt cỏ về cho lợn ăn, nghe thấy không?"

Thủy Ngân yên lặng quan sát mọi thứ xung quanh, không có lên tiếng.

Dường như bà già cũng đã quen với sự trầm mặc của người phụ nữ này, mặt mũi quắm quặm xổ thêm một tràng rồi chui vào một căn phòng nào đó. Rất nhanh Thủy Ngân nghe được tiếng nói của một đứa bé truyền từ căn phòng đó ra, còn có mấy câu dỗ dành của bà lão.

Vẻ mặt Thủy Ngân không có biểu cảm gì nhìn về hướng đó, đứa trẻ kia là cháu trai duy nhất của hai ông bà lão trong cái nhà này, cũng chính là đứa con trai mà thân thể này sinh hạ mấy năm trước.

Từ năm mười mấy tuổi bị bán đến cái thôn này, người phụ nữ gọi là Lưu Hương Tuyết mang thai tổng cộng tám lần. Bởi vì phải làm việc nặng nhọc mà sảy thai năm lần, chỉ bình an sinh ra được ba đứa nhỏ.

Nhưng hiện giờ chỉ có mỗi đứa con trai là còn sống, hai đứa con gái còn lại, bao gồm đứa bé cô vừa sinh hôm qua, đều chết hết.

Đây là một cái thôn vô cùng nghèo khó, nghèo đến mức không thể nuôi sống thêm một miệng ăn, cho nên hai bé gái kia phải chết.

Cảm giác đói bụng khiến đầu óc Thủy Ngân càng thêm tỉnh táo. Cô đọc qua lại kịch bản thêm một lần nữa, vô thức cảm thấy thật buồn nôn.

Lưu Hương Tuyết vốn là học sinh, trên đường đi học bị người lừa bán, mới mười mấy tuổi bị bán vào cái thôn nghèo đói hoang vu này. Gia đình bỏ tiền ra mua cô cũng họ Lưu, trong nhà có hai anh em trai, gần ba bốn mươi tuổi vẫn không có tiền cưới vợ.

Bọn họ dùng tiền tích góp của cả nhà mãi mới mua về được một người phụ nữ, giúp bọn họ sinh con đẻ cái kéo dài hương hỏa.

―― Lưu Hương Tuyết bị bọn buôn người bắt cóc.

Lúc định chạy trốn bị bọn chúng đánh đến mức biến thành ngu ngốc, cho nên hai anh em nhà này mới được lợi mua về.

Mấy năm này, Lưu Hương Tuyết không chỉ trở thành cái máy biết đẻ, mà còn phải liên tục làm việc từ sáng sớm đến tối mịt. Cô ngu ngu ngốc ngốc, nhưng có thể dạy để làm việc. Chỉ thỉnh thoảng sẽ lên cơn ngớ ngẩn, không biết mình đang ở đâu, chạy loạn khắp nơi.

Những lúc như vậy, nhà họ Lưu sẽ dùng dây thừng trói cô lại nhốt trong nhà, buộc giống như xích chó.

[ Mẹ ngốc là một tác phẩm thể hiện tình thương vĩ đại của người mẹ vượt lên trên tất cả. Mặc dù Lưu Hương Tuyết là kẻ ngốc nghếch, nhưng trời sinh vì đứa bé mà dâng hiến hết thảy, đây mới là một người mẹ đích thực! ]

Đúng vậy, trong kịch bản nguyên gốc, bà mẹ ngốc này bị nhà họ Lưu nuôi nhốt vài chục năm. Đợi đến khi con của cô trưởng thành, hai ông bà già kia đã chết, lão đại và lão nhị của nhà họ Lưu cũng xảy ra chuyện, chỉ còn lại mỗi một mình cô chăm sóc con trai.

Nhưng vì cô chỉ là một người phụ nữ ngớ ngẩn, nên dù có cắt thịt lấy máu, đầu rơi máu chảy khổ sở nuôi con khôn lớn, đứa con trai đó vẫn cảm thấy cô làm nó xấu hổ mất hết mặt mũi.

Là sinh viên duy nhất có thể đi ra khỏi cái thôn nghèo đói này, tuy con của cô biết được những tri thức mà các bậc cha chú tổ tông cả đời cũng không có được, nhưng lại không thể trở thành một người hiểu được thế nào là biết ơn.

Solzhenitsyn đã từng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!