Chương 48: (Vô Đề)

Toà nhà số một bến Thượng Hải đèn đuốc sáng trưng, hội quán tựa như dinh thự với hồ bơi đêm, ánh nước lấp lánh từ khung cửa kính trên trần tỏa xuống, trông rất giống ánh sáng hồ bơi tràn qua bậu cửa sổ tại Cảnh Duyệt Quốc Tế.

Nguyễn Nguyễn tẩy trang xong, thay bộ đồ ngủ bằng vải cotton thoải mái, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn trà hình học bất quy tắc, cùng Thi Nhiên ăn đồ ăn mang về. Đồ ăn mang về của họ luôn do quản gia trực ban ở tầng dưới mang lên, để ở sảnh thang máy.

Trước đây tên được viết là trợ lý Tiểu Lâm, lần này lúc Thi Nhiên lấy đồ ăn, phát hiện trên hóa đơn viết là "cô Trương

". Cô tò mò, tại sao Nguyễn Nguyễn lại đổi tên người nhận đồ ăn mang về. Nguyễn Nguyễn dùng mu bàn tay ấn nước hoa hồng:"Phiêu Phiêu dạy em.

"Dạo gần đây, Trần Phiêu Phiêu thỉnh thoảng rủ nàng xuống tầng chơi mạt chược. Có lần nói đến chuyện mua sắm online, Trần Phiêu Phiêu bảo trước đây cô ấy đều ghi tên của đối thủ làm người nhận hàng, như vậy nếu lỡ bị lộ thông tin cá nhân gì thì cũng đổ hết lên đầu đối thủ. Nguyễn Nguyễn bừng tỉnh đại ngộ. Thi Nhiên đặt túi đồ ăn sang một bên, nghiêng đầu hỏi:"Cho nên em viết là..."

"Trương Nặc Nhiên.

"Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không có đối thủ nào. Thi Nhiên mấp máy khóe miệng:"Nhưng em không nghĩ tới, ban quản lý và quản gia đều biết chủ hộ là chị.

"Ừm... vậy nên. Nếu như bị lộ ra ngoài, hậu quả là nhà Thi Nhiên có Trương Nặc Nhiên ở. Nguyễn Nguyễn muốn nói lại thôi, cắn môi nhìn Thi Nhiên. Trông giống hệt một chú mèo nhỏ đáng thương, như kiểu vừa bị một con cáo ranh mãnh lừa gạt đến mức không biết làm gì nữa. Thi Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng như bị đè xuống nhẹ nhàng. Nguyễn Nguyễn dựa vào, như chuộc lỗi dựng chiếc nồi nhôm của lẩu lên, rồi lại cúi đầu châm đèn cồn, Thi Nhiên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, không nhẫn tâm trêu chọc nữa, vì vậy nói:"Lần sau đừng viết tên cô ấy nữa."

"Ừm."

"Nếu như em nhìn thấy cô ấy, ăn không ngon, sẽ gầy.

"Thi Nhiên nói. Nguyễn Nguyễn đang nghiêng đầu châm lửa,"phụt

"một tiếng liền bật cười, hơi thở phả vào ngọn lửa, ánh sáng le lói in trong mắt nàng. Nàng biết Thi Nhiên đang dỗ dành mình, hơn nữa là kiểu hài hước lạnh lùng đặc trưng của Thi Nhiên. Nàng rất vui vẻ, mềm mại nói:"Biết rồi."

Hai người ngồi đối diện với chiếc tivi tối om, bên trong phản chiếu bóng dáng mờ ảo của họ. Nếu được máy quay ghi lại, đó sẽ là những gương mặt rực rỡ như hoa phù dung.

Nhưng họ lại ngồi trên thảm một cách tự nhiên và thoải mái như vậy, không còn bóng dáng của người nổi tiếng Hương Lăng nhận được hoa và tiếng vỗ tay dưới ánh đèn sân khấu, cũng chẳng còn hình ảnh của ngôi sao hàng đầu xuất hiện kín đáo bị người qua đường chụp lén.

Nguyễn Nguyễn không hỏi Thi Nhiên mình biểu hiện như thế nào, nàng ngại, hơn nữa Hồng Lâu Mộng được nén thành kịch bản sân khấu đã bị cắt giảm không ít, cảnh của nàng cũng không dài lắm, có thể phát huy cũng có hạn.

Nàng đang tự mình suy nghĩ, không chú ý tới Thi Nhiên bên cạnh mở một chai soda bi, khoảnh khắc ấn viên bi xuống có hơi nước bắn lên mặt Thi Nhiên, rõ ràng là cô không quen tự mình mở soda, ngẩn người hai giây sau, thản nhiên nghiêng đầu lấy khăn ướt và khăn giấy, động tác tao nhã lau sạch sẽ.

Nguyễn Nguyễn mở hộp đựng thức ăn ra, lúc quay đầu lại bên cạnh đưa tới một chai soda chưa mở nắp, Nguyễn Nguyễn liền thuận tay nhận lấy, cầm trước mặt mình, xé lớp bọc nhựa ra, ấn phần miệng chai xuống.

Soda bắn tung tóe thẳng vào mặt Thi Nhiên bên cạnh.

Nguyễn Nguyễn giật mình, vội vàng nhìn về phía Thi Nhiên, Thi Nhiên mờ mịt chớp chớp mắt, lông mi rũ xuống, nhỏ giọng nói: "Tại sao vẫn là...

"Nhanh chóng ngậm miệng lại, thành thạo lấy khăn ướt từ bên cạnh ra, tiếp tục lau mặt. Nguyễn Nguyễn vốn định giúp cô, nghe thấy lời nói và phản ứng của cô, rồi lại nhìn chai soda đã mở nắp của cô, suy nghĩ kỹ một chút, liền hiểu ra. Nàng mím môi, cắm ống hút vào chai thủy tinh trong tay, rồi nhìn chằm chằm Thi Nhiên:"Chị muốn phun vào em à?"

Thi Nhiên không phủ nhận.

"Lúc tự chị mở, bị phun, cho nên đưa cho em, muốn em cũng bị phun một cái à?

"Nguyễn Nguyễn tiếp tục bổ sung. Thi Nhiên lau mặt xong, không phủ nhận. Nguyễn Nguyễn lập tức bật cười, mềm mại"hừ" một tiếng, đỡ chai soda, nhỏ giọng khen: "Chị hiểu chuyện thật đấy."

Thi Nhiên ung dung đặt khăn giấy xuống: "Chỉ là muốn chúc mừng một chút thôi."

Tiệc ăn mừng phun bia, phun soda, cảnh sát mèo con chưa từng nghe nói sao?

"Vậy chúc mừng đến chị rồi.

"Nguyễn Nguyễn cắn ống hút cười. Thi Nhiên cũng cười:"Chúc mừng chị cái gì?"

"Chị đóng máy đó, em chưa tặng quà đóng máy cho chị, còn cả sinh nhật nữa, em cũng chưa tặng quà sinh nhật cho chị."

Nguyễn Nguyễn cụng ly soda với cô, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói, "Chúc chị càng ngày càng lớn, cũng chúc chị càng ngày càng nhỏ."

Ánh mắt của nàng rất chân thành, khiến tâm trí Thi Nhiên rung động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!