Nguyễn Nguyễn đầu tiên là cảm thấy một trận choáng váng.
Tiếp đó là loạn nhịp, nàng giống như sắp đổ bệnh, đầu mũi ngửi thấy mùi dầu máy nồng nặc, còn có mùi gỉ sắt ám vào da thịt từ khói thuốc của mấy người đàn ông, cơn nóng ban ngày hóa thành bụi bặm dính trên mặt, tóc tai rối bù thành một cục.
Nàng như ngồi trong một nhà giam, mơ mơ màng màng nhìn về phía Thi Nhiên, vốn không cảm thấy hoàn cảnh trên xe tệ hại đến vậy, nhưng nàng nhìn thấy Thi Nhiên, sạch sẽ đứng ở phía trước, như ở trong một bức tranh khác.
Nàng nhất định là bị bệnh rồi, mắt nóng rát, hô hấp cũng vậy, tim đập yếu ớt lại hỗn loạn, hoảng hốt nhìn chằm chằm vài giây, sau đó tay chân bủn rủn xuống xe.
Đứng trước mặt Thi Nhiên.
Chớp chớp mắt, mãi sau mới hậu tri hậu giác xác nhận: Thật sự là Thi Nhiên sao? Tại sao lại là cô ấy?
Thật sự là, Tiểu Lâm cũng ở đó, đưa nước khoáng cho tài xế và mấy đồng nghiệp còn lại.
Thi Nhiên thấy Nguyễn Nguyễn chậm chạp xuống xe, tay lần mò trong túi lấy điện thoại, sau đó liền im lặng nhìn mình, vành mắt đỏ hoe.
Con người khi gặp khó khăn, giống như đang đấu tranh với cảm xúc, tủi thân, bất lực và sợ hãi là những thứ nhất định phải giấu đi, phải đợi đến khi xác nhận an toàn, mới dám thả lỏng sợi dây trói buộc những cảm xúc tồi tệ.
Thi Nhiên thấy hàm răng nàng dường như đang run lên, liền định bước tới, nhưng Nguyễn Nguyễn lại giơ cánh tay lên, dừng ở ngang bụng, ngón tay run rẩy khẽ lắc ra hiệu từ chối.
Nàng sắc mặt xanh xao, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, rất cần một cái ôm, nhưng lại kiềm chế để Thi Nhiên đứng yên tại chỗ, hít mạnh một hơi.
Các đồng nghiệp đều ở đây, nàng không thể ôm Thi Nhiên, tốt nhất là đừng nói gì.
Cúi đầu nuốt xuống vị chua chát trong miệng, Nguyễn Nguyễn dùng thân hình nhỏ bé gắng sức bình ổn cảm xúc.
Lỗ tai không còn bịt kín nữa, có tiếng tim đập thình thịch, cùng với những tiếng nói chuyện lộn xộn. Tiểu Lâm giải thích với tài xế rằng bọn họ vốn định ăn cơm dưới chân núi, nghe đoàn phim nói bị mắc kẹt, nên muốn lái xe vào xem thử, may mắn là không bị chặn lại, cổng cũng không có người trực, bèn gọi thêm một chiếc xe nữa đến.
Chắc khoảng mười mấy phút là đến, bảo họ đợi một lát, xe của Thi Nhiên chất đầy đạo cụ, không chở được nhiều người như vậy, đưa con gái đi trước.
Thi Nhiên lạnh nhạt xoay người lên xe, Tiểu Lâm đỡ lưng Nguyễn Nguyễn, dìu nàng chui vào hàng ghế sau, kéo cửa xe lại rồi tự mình quay về ghế phụ.
Trời đã quá muộn, không trì hoãn thêm nữa, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu rồi lùi xe, men theo con đường đất quay trở lại.
Không gian chật hẹp và khép kín, nhưng cảm giác khi ngồi trên xe này lại hoàn toàn khác với chiếc xe trước, trong xe có hơi ấm phả ra rất mạnh, có mùi hương thoang thoảng của sản phẩm dưỡng da mà Thi Nhiên thường dùng, còn có quần áo của cô, bởi vì đắt tiền, nên ngửi vào luôn mang theo một loại cảm giác thanh khiết không vướng bụi trần.
Xe thương vụ của cô là xe chuyên dụng, Tiểu Lâm thường xuyên để vài cốc đồ uống tươi mát, bởi vậy cũng có mùi matcha thoang thoảng.
Quần áo, mỹ phẩm, matcha... những thứ này nhặt nhạnh Nguyễn Nguyễn đang lạc lõng bên ngoài trở về, dần dần sinh ra cảm giác chân thật khi trở lại nhân gian.
Trên xe kỳ thực không có chất đạo cụ, không ai dám nhét đồ vào xe của Thi Nhiên, cô ngồi thoải mái lại lười biếng, cởi áo khoác đang choàng ra, tiện tay vắt lên hàng ghế sau.
Nguyễn Nguyễn không hỏi bọn họ làm sao phát hiện ra, lại là từ chỗ nào quay trở lại, chỉ là nàng lại hiểu thêm một số chuyện.
Thi Nhiên có thể quay lại, chứng tỏ đoàn phim không phải là không thể, chỉ là ngại phiền phức, ngại vất vả, có lẽ sau khi biết được những ai bị mắc kẹt, thì cảm thấy không cần thiết phải nghĩ cách nữa, thậm chí có thể tự bào chữa, cho rằng bọn họ nhất định có thể tìm được nhà nghỉ, ăn no mặc ấm ngủ một giấc ngon lành.
Có lẽ cả Nguyễn Nguyễn và đoàn phim đều đang tự an ủi mình, đoàn phim dùng câu "bọn họ không sao đâu" để xoa dịu cảm giác trách nhiệm của bản thân, còn Nguyễn Nguyễn thì dùng câu "đoàn phim thật sự không có cách nào" để ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.
Bởi vậy, Nguyễn Nguyễn thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc gọi điện thoại cầu cứu Ngô Mai hay những người bạn khác.
Đương nhiên, cũng bởi vì việc phải quay ngoại cảnh đến tận sáng cũng không phải chuyện gì xa lạ, nàng không nên làm mình làm mẩy như vậy.
Sau khi gặp được Thi Nhiên, nàng đã có thêm dũng khí, nhưng cũng dần dần sinh ra tâm lý yếu đuối, bề ngoài nàng chưa từng thử liên lạc với Thi Nhiên, nhưng những sự nhu nhược và sợ hãi ập đến kia, chưa chắc đã không phải là do Thi Nhiên.
Bởi vì đã nếm trải thứ tốt đẹp, cũng bởi vì tin chắc rằng bản thân sẽ có được thứ tốt đẹp hơn, cho nên mới sợ hãi mất đi, sợ hãi biến cố, sợ hãi bị tổn thương hơn bao giờ hết.
Lúc nàng không có gì trong tay, thậm chí còn chưa từng sợ chết.
Nguyễn Nguyễn im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến cô bé bị đập mù mắt, vẫn bưng ghế nhỏ ngồi ở ngã tư, mỉm cười chung sống với bóng tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!