Chương 31: (Vô Đề)

Thuê địa điểm danh lam thắng cảnh trong một ngày, quay xong một tập rưỡi, thời gian không thể nói là không gấp gáp, đoàn làm phim bận rộn chẳng khác nào đang đánh trận, đoàn A và đoàn B vây quanh hồ nước tạo thành hai phim trường nhỏ, hiện trường bận rộn nhưng không ồn ào, tiếng đường ray trượt nghe rõ mồn một.

Bộ đàm vang lên liên tục, trợ lý đạo diễn chạy tới chạy lui, thư ký trường quay ôm laptop ghi chép mã thời gian, đồng thời quan sát chi tiết từng cảnh quay, gõ bàn phím như bay, bởi vì chỉ có thể đến danh lam thắng cảnh một lần, phần lớn không có cơ hội quay bổ sung.

Nguyễn Nguyễn đi theo lịch trình của đoàn phim, quay xong cảnh câu cá bên hồ, lại lật kịch bản chạy sang đoàn B quay cảnh trò chuyện trên bãi cỏ, bận đến mức không có thời gian liếc nhìn Thi Nhiên lấy một cái.

Quay ngoại cảnh điều không thể kiểm soát nhất chính là thời gian tự nhiên, để đảm bảo cảnh quay liền mạch, không thể có quá nhiều lần NG hoặc trì hoãn.

Còn Thi Nhiên thì thong dong hơn nhiều, ở hiện trường có chú chó Golden Retriever do đạo diễn mang đến, bộ lông mượt mà bóng bẩy ngồi xổm bên cạnh Thi Nhiên đang chờ chuyển cảnh, Thi Nhiên ngồi vắt chéo chân, thỉnh thoảng đưa tay nâng cằm chú chó, ánh mắt lãnh đạm.

Nguyễn Nguyễn từng nghe người ta nói, nghệ sĩ hàng đầu ngoài năng lực nghiệp vụ, thứ họ cạnh tranh chính là thể lực và tâm lý.

Tâm lý thì khỏi phải nói, còn thể lực tốt thường có nghĩa là có một đầu óc minh mẫn, có thể ghi nhớ và tiêu hóa hết các lời thoại, đặc biệt là trong quá trình quay phim  kéo dài ngày đêm đảo lộn, vẫn đảm bảo trạng thái tốt.

Đây cũng là thiên phú của diễn viên.

Thi Nhiên chắc chắn là kiểu người có đầy đủ các loại thiên phú, các diễn viên đóng cùng đều mang vẻ mặt mệt mỏi, ép buộc bản thân nhồi nhét những chữ vuông trên tờ kịch bản vào đầu, còn Thi Nhiên khi im lặng ghi nhớ lời thoại và vị trí máy quay, vẫn có thể thản nhiên vuốt ve lông tai chú chó Golden Retriever.

Mặt hồ dần dần tối lại, đạo diễn hiện trường không còn sốt ruột hô "tranh thủ ánh sáng mặt trời",  ống kính đã quay gần xong, người quay phim ngồi trước màn hình quan sát xem lại cảnh quay. Người điều phối và tổ sản xuất cầm loa, sắp xếp mọi người quay trở về trước khi trời tối hẳn.

Một ngày làm việc cường độ cao, đến cả người sắt cũng khó mà chịu nổi. Những nhân viên đang ngồi xổm tháo lều và thu dọn đạo cụ đã chẳng còn chút tinh thần như lúc mới đến, ai nấy đều co ro làm việc như những con chó già mệt mỏi, lặng lẽ không nói một lời.

Chờ đến khi những tiếng bước chân lạo xạo và âm thanh thu dọn tan biến hoàn toàn, người ta sẽ nghe thấy tiếng ếch đêm phập phồng bụng và tiếng gió tiễn khách văng vẳng.

Ánh hoàng hôn còn sót lại trên sườn núi, các diễn viên chính lên xe rời đi trước, sau đó là các nhân viên đoàn phim chen chúc rời đi.

Khác với sự sắp xếp lúc đến, do tiến độ hoàn thành công việc của các đoàn khác nhau, nhân viên đoàn phim được gọi đến xe nào thì lên xe đó, sau khi xe đầy người sẽ lần lượt rời khỏi khu danh lam thắng cảnh.

Nguyễn Nguyễn vai diễn nhỏ, không có ai đặc biệt gọi nàng, nàng ở lại cuối cùng giúp hậu cần thu dọn đồ đạc, đi vòng ra ven hồ rửa tay, lúc quay lại thì các bạn đồng hành đã đi sạch bóng không còn một ai.

Thung lũng bỗng chốc trở nên trống trải và hiu quạnh, mặt nước ban ngày giống như gương tiên nữ, giờ đây đen ngòm sóng sánh, tựa như đầm lầy chứa quái vật hồ.

Chiếc xe thương mại cuối cùng, tài xế cũng đợi đến buồn ngủ, người trên xe gọi Nguyễn Nguyễn nhanh lên, nàng vội vàng chạy tới. Trên xe không ngồi đầy, cộng thêm tài xế tổng cộng ba đồng nghiệp nam, hoặc là mặt đờ đẫn chơi điện thoại, hoặc là cúi đầu ngủ gật.

Mùi dầu máy lấn át mùi thơm của cây cỏ, xe chậm rãi chạy xuống núi.

Đường xuống núi càng khó đi, tài xế vì đảm bảo an toàn cũng không dám lái quá nhanh, khi ra khỏi con đường nhỏ quanh co, rẽ vào con đường đất hai bên có ruộng đồng thì trời đã tối đen như đáy nồi.

Nguyễn Nguyễn kiệt sức, toàn thân như muốn rã rời, trên xe cũng không ai nói chuyện, chỉ còn lại tiếng ho thỉnh thoảng vang lên.

Cầm điện thoại lên định xem tin nhắn, vừa nhìn hai cái đã thấy đầu óc choáng váng, bèn từ từ thở ra nửa hơi, ghé vào cửa sổ xe nhìn cảnh núi non tối đen như mực.

Thân xe xóc nảy vài cái, gầm xe va vào đá phát ra tiếng động trầm đục, Nguyễn Nguyễn vội vịn tay nắm, xe giật mạnh về phía trước rồi đột ngột dừng lại.

"Chết tiệt."

Tài xế chửi thầm một câu.

"Sao vậy?

"Nguyễn Nguyễn có dự cảm chẳng lành. Đồng nghiệp ngồi hàng ghế sau cũng tỉnh dậy, cau mày ngáp dài."Xe hỏng rồi," tài xế bật đèn cảnh báo khẩn cấp một cách thành thạo, lẩm bẩm: "Chết tiệt, con đường tồi tệ này.

"Anh ta dụi mắt xuống xe, bật đèn pin, Nguyễn Nguyễn dựa vào cửa sổ xe chờ đợi. Vài phút sau, các đồng nghiệp ngồi không yên, lần lượt xuống xe xem xét, Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, cũng đi theo. Gió lùa vào trong quần áo, lạnh đến mức nàng rùng mình tại chỗ, cũng lạnh đến mức khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng hít hít mũi, dùng khăn quàng cổ to quấn lấy mình, hắng giọng hỏi:"Sửa được không?"

"Khó đấy." "Tôi không biết." "Gọi xe kéo à?"

Ba người đàn ông đứng trước nắp capo, mặt mày ủ rũ, bàn tán xôn xao.

"Tôi gọi điện cho mấy người ở xe trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!