Thứ Ba, trong danh sách thông báo của "Khách Mời Bí Ẩn" không có Nguyễn Nguyễn, nhưng nàng dậy rất sớm, Ngô Mai bảy tám giờ đã ra khỏi nhà, Nguyễn Nguyễn rảnh rỗi không có việc gì làm, đến phim trường tìm mấy diễn viên nhỏ quen biết để trò chuyện.
Bên trong phim trường rất náo nhiệt, có tiểu hoa đán nổi tiếng của đoàn phim bên cạnh đến thăm đoàn Thi Nhiên, mặc trang phục cổ trang rộng thùng thình, kéo theo một đám người hùng hậu, phía sau còn có trợ lý cầm flycam quay vlog phim trường, loại tương tác này thường đã đánh tiếng trước với đoàn phim, Nguyễn Nguyễn cũng đột nhiên hiểu ra, tại sao lại sắp xếp lịch trình của Thi Nhiên vào đúng ngày phải vội vàng ra sân bay.
Tiểu hoa đán đến vội vàng, đi cũng vội vàng, xách theo tà váy cổ trang, trong không khí còn lưu lại mùi phấn son nồng nặc.
Gần trưa, tổ đạo cụ khiêng ra mấy thùng táo không dùng đến, Nguyễn Nguyễn ngồi trên đó nói chuyện với các chị em, đang xem tướng tay cho nhau, thì thấy ở cổng sân có mấy anh shipper đi vào, giữa trời nắng gắt xách theo mấy túi lớn đồ ngọt và đồ uống, nhân viên hậu trường chạy ra nhận, chỉ huy tổ đạo cụ đang rảnh rỗi khiêng bàn, bày đồ uống và đồ ngọt lên chiếc bàn gỗ ghép, lớn tiếng gọi: "Lại đây lại đây, ăn đồ ngọt, uống nước, tự lấy nhé."
"Oa," các cô gái ngẩng đầu lên nhìn, logo của đồ ngọt trông khá sang trọng, "Vị kim chủ nào hào phóng thế."
Nhân viên hậu cần cười nói: "Sếp Thi."
Nguyễn Nguyễn nghe tiếng nhìn sang, các diễn viên quần chúng vây lại: "Cô Thi à?" "Có phải không?" "Sao tự nhiên lại mời mọi người thế?"
Nhân viên hậu cần vừa phát nước vừa nói: "Cô Thi hôm qua cào vé số trúng 1000 tệ, mời mọi người uống nước."
"Oa!" "Trời ơi vận may tốt thế." "Là vé số của đoàn phim à? Vậy phim của chúng ta sắp nổi rồi...
"Nguyễn Nguyễn nghe những lời xì xào bàn tán không xa, và dòng người qua lại, tim đập dữ dội. Thi Nhiên nói, cô ấy cào trúng, rồi mời mọi người, cả đoàn phim đều được nếm vị ngọt, nhưng chỉ có nàng và Thi Nhiên biết người cào vé số thực sự là ai, và sau cuộc trao đổi bí mật như thế nào. Cơ thể lại có phản ứng, bụng dưới không tự chủ được co rút lại. Nhân viên hậu cần liếc thấy nàng ngồi bên cạnh, đưa cho nàng một ly latte:"Thấy bình thường cô hay uống cái này, cho cô nè.
"Đá, năm phần đường. Nguyễn Nguyễn hai tay nhận lấy, nâng niu, những giọt nước đọng lại trên lòng bàn tay:"Cảm ơn."
"Gì đấy, cô Thi mời mà, cảm ơn cô Thi đi." Nhân viên hậu cần cười nói.
Nguyễn Nguyễn mím môi, cụp mắt cười cười.
Cắm ống hút uống hai ngụm, vị sữa thật đậm đà, Nguyễn Nguyễn theo thói quen cắn ống hút, nghe thấy bên trong có chút xôn xao, Thi Nhiên và mọi người ra ngoài rồi, lần này không che dù, mặc bộ vest nữ màu đen hiệu A, đường cắt may và chất liệu đều cao cấp hơn người, cổ chữ V khoét rất sâu, thế mà bên trong cô lại không mặc gì, lẽ ra phải rất gợi cảm, phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng của cô, và tay phải đút túi khi bước nhanh, lại chỉ toát lên vẻ phóng khoáng và gọn gàng.
Các diễn viên quần chúng vừa ăn vừa uống đồ ngọt cô tặng, nhưng chỉ dùng mắt nhìn cô, không ai tiến lên nói lời cảm ơn, chắc là thấy cô đang vội.
Người đại diện và quản lý hoạt động offline đều đến, giống như đội hình ngày đầu tiên, vây quanh cô như sao trời vây lấy mặt trăng. Thi Nhiên vừa cúi đầu nghe người đại diện nói chuyện, vừa nghiêng mặt đeo khẩu trang.
Đi ngang qua Nguyễn Nguyễn, cô nhấc mí mắt lên nhìn một cái, môi và mũi bị khẩu trang che khuất, không có biểu cảm gì, Nguyễn Nguyễn uống ly latte cô tặng, khẽ mím môi.
Thi Nhiên đang nói với nàng: Đi đây.
Nguyễn Nguyễn đang nói: Vâng.
Cả hai đều biết.
Thứ Tư, Nguyễn Nguyễn nằm dài ở nhà.
Đây là ngày nghỉ hiếm hoi không có bất kỳ lịch trình nào, ngày thường dù không có lịch trình, cũng sẽ đốc thúc bản thân tập yoga, hoặc các bài tập aerobic khác. Mà cả ngày hôm nay, Nguyễn Nguyễn dành để nghĩ về Thi Nhiên.
Nghĩ đến ánh mắt cô liếc nhìn lúc rời đi, nghĩ đến chiếc bánh mì nhỏ trong bản tiểu sử nhân vật của cô, nghĩ đến việc cô ngồi bên cạnh mình mỉm cười nói "Giỏi quá", ngày hôm sau dùng tiền trúng số mà cảnh sát mèo nhỏ kiếm được mời mọi người ăn uống.
Thông thường, ấn tượng của con người là tổng thể và mơ hồ, khi bạn cảm thấy chi tiết của một người đáng để hồi tưởng nhiều lần, trong đầu không ngừng mân mê vạt áo và tà váy của người đó, điều này phần lớn có nghĩa là thích.
Nguyễn Nguyễn sống rất vội vàng, vẫn chưa có thời gian cho phép bản thân thả lỏng để thích một người, nhưng chuyện này cũng giống như cực khoái, không cần kinh nghiệm để phán đoán, khi nó đến, bạn sẽ biết, chính là nó.
Đồng thời, Nguyễn Nguyễn cũng biết rõ, đây là thứ tình cảm yếu ớt mong manh dễ vỡ, phần lớn sự giao tiếp giữa hai người là trên giường, không biết tình từ đâu nảy sinh, ý từ đâu xuất hiện, nếu từ thân thể mà ra, thì có vẻ quá mức phù phiếm.
Nhưng điều kỳ lạ nhất cũng ở chỗ này, hai người không quen thuộc lại ăn ý với nhau trên giường đến quá đáng, từng chút dây dưa đều chính xác như thể đang lấy lòng nhau, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều được buông thả, cũng đều bị thuần phục.
Nếu đồng thời có được trải nghiệm được chiều chuộng và được dạy dỗ, dù là thân thể hay tâm hồn, đều rất khó không thích đối phương.
Vậy còn Thi Nhiên thì sao?
Thi Nhiên nghĩ thế nào? Hai người họ không nghi ngờ gì chính là bạn giường khiến đối phương hài lòng, nhưng Nguyễn Nguyễn chưa từng chủ động với Thi Nhiên, trải nghiệm của họ là không ngang bằng, rất khó nói Thi Nhiên có chút động lòng nào hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!