Chương 9: Của cô ta

Ôn Sơ mơ màng biết anh đã về, nhưng ccô quả thực quá buồn ngủ, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy tiếng. Anh đáp lại một câu, cô liền ngủ thiếp đi lần nữa.

Cố Trình thay một bộ vest, rồi lại quay về công ty.

Khoảng hơn sáu giờ chiều, Ôn Sơ tỉnh dậy, ăn cơm xong, dọn dẹp qua loa rồi ra ngoài. Tài xế chờ sẵn để đưa đón cô, đưa cô đến phim trường. Bên trong náo nhiệt ồn ào, vừa mới thay đổi bối cảnh, ai nấy đều đang tất bật dọn dẹp. Ôn Sơ đi vào phòng hoá trang thay đồ, nơi này nhỏ hơn chỗ trước, mười mấy người chen chúc trong một căn phòng, không khí ngột ngạt chẳng mấy chốc đã khiến người ta đổ mồ hôi, mùi vị lẫn lộn khó chịu vô cùng.

Cô vừa trang điểm xong thì nghe thợ make

-up nói: "Cô Tề chiếm phòng hóa trang lớn nhất ở đối diện, nên chúng ta mới phải chen chúc ở đây."

Ôn Sơ theo ánh mắt đầy oán thán của vài diễn viên nhìn sang, thấy cánh cửa bên kia mở toang, bên trong rộng mênh mông, chỉ riêng bàn trang điểm đã có ba cái, mà chỉ phục vụ một mình Tề Viện.

Lúc ấy, cô ta đang ngồi trên ghế, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, mấy thợ trang điểm và phục trang đang vây quanh phục vụ.

"Nghe nói tối nay đạo diễn lớn Phương Di sẽ đến thăm đoàn, nên tâm trạng cô Tề vui lắm."

Có người nhỏ giọng bàn tán.

"Thảo nào mặt mày hớn hở thế."

Tiếng cười khẽ, nửa như châm chọc.

Mối dây dưa giữa Tề Viện và Phương Di, cả đoàn làm phim không ai là không biết, đôi khi cũng đem ra bàn luận vài câu, nhưng tuyệt đối không dám nói trước mặt nhân vật chính.

Trang điểm xong, nhân viên trường quay đến giục, Ôn Sơ xách váy đi ra, vừa vặn Tề Viện cũng từ đối diện bước ra. Hai người mặc cùng một bộ trang phục, đối diện nhau nơi hành lang, một người đi một mình, một người phía sau có cả nhóm trợ lý đi theo. Tề Viện liếc Ôn Sơ một cái, rồi rẽ trước, chiếm đường đi.

Ôn Sơ đành dừng lại nhường, đợi đoàn người của cô ta đi qua rồi mới tiếp tục vào trường quay. Vừa đến nơi, nhân viên trường quay đã gọi tên cô, Ôn Sơ ngẩng đầu.

Anh ta xách theo một hộp bánh ngọt cùng vài phần đồ ăn, vội vàng chạy đến. Ôn Sơ ngạc nhiên: "Cái này là?"

Người kia đưa đồ cho cô: "Là tài xế của cô vừa mang đến, nhờ tôi đưa vào cho cô. Nói là anh Cố đặt cho cô đấy."

Ôn Sơ hơi ngẩn ra, nhìn thấy phía trên còn kèm mảnh giấy nhỏ, mở ra xem.

Nét chữ của Cố Trình vô cùng đẹp, phóng khoáng như rồng bay phượng múa.

— Đừng để đói.

Khoé môi Ôn Sơ khẽ cong, ánh mắt bừng sáng, cô nhận lấy đồ, nói cảm ơn với nhân viên rồi quay người đặt bên chỗ ngồi của mình.

Ngay bên cạnh, Tề Viện và mấy người khác đang tụ tập. Thư My vừa cầm quạt mini, vừa nói chuyện với Tề Viện. Ánh mắt mấy người thoáng nhìn về phía Ôn Sơ, thấy cô nâng hộp đồ trong tay, niềm vui hiện rõ trên gương mặt, toả ra từ trong ra ngoài. Thư My khẽ hạ giọng: "Chẳng có gì đáng để chú ý cả, vốn dĩ cái này nên là…"

— Của cô ta.

Mấy chữ chưa kịp thốt ra, nhưng Tề Viện sao có thể không hiểu, ánh mắtcô ta khẽ cụp xuống, rồi quay đi.

Lúc phó đạo diễn lên giảng giải cảnh quay, nhờ có Ôn Sơ nên một số cảnh có thể tách riêng. Chẳng hạn mấy cảnh võ thuật, Ôn Sơ đảm nhận, còn Tề Viện chỉ cần quay cảnh tình cảm.

Tuy vậy, vẫn có vài đoạn di chuyển vị trí cần Ôn Sơ hỗ trợ đi trước. Ôn Sơ thay Tề Viện diễn thử, Tề Viện khoanh tay đứng sau máy quay, nhìn động tác của cô rồi nói: "Không phải bảo đi sang trái sao? Sao lại đi sang phải."

Ôn Sơ cau mày, quay sang nhìn đạo diễn.

Đạo diễn mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể giơ tay ra hiệu để cô thử đi sang trái. Nhưng thực ra, vị trí ban nãy của Ôn Sơ mới là chuẩn nhất.

Cô im lặng, bước sang trái.

Đạo diễn phải ra hiệu cho quay phim điều chỉnh theo, lúc ấy mới thật sự tìm thấy góc máy.

Tề Viện chỉ ngón tay lên cánh tay mình, chậm rãi nói: "Đến một bước đi vị trí còn sai được, diễn viên đóng thế thì vẫn chỉ là diễn viên đóng thế thôi." Tối nay cô ta quả thực khác thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!