Hai ngày sau, Cố Trình xuất viện. Ôn Sơ vẫn đang quay phim. Từ khi cô vào đoàn, thời tiết khá thuận lợi, đạo diễn thấy mấy ngày tới có khả năng mưa nên tranh thủ quay trước những phân đoạn ngoài trời. Không ngờ, đến tối hôm nay thì trời thật sự đổ mưa. Nhân vật nữ chính mà Ôn Sơ đảm nhận là kiểu người luôn lận đận trong công việc, bị đè nén, chèn ép đủ điều.
Cả ngày quay phim, cảm xúc của cô bị nén chặt. Đạo diễn còn bắt cô đi giày cao gót vì cho rằng như vậy mới thể hiện rõ nhịp sống xa hoa của đô thị. Ôn Sơ từng trải qua cuộc sống văn phòng nên biết rõ giày cao gót không hề phù hợp, nhưng đạo diễn khăng khăng muốn thử, cô cũng đành chiều theo, chỉ là phần gót chân đã dán đầy băng cá nhân để cầm máu.
Sau khi quay xong một cảnh, cô ra ngoài hít thở không khí. Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, Cố Trình cầm ô bước xuống. Ôn Sơ ngẩn ra. Anh xuất viện rồi.
Cô đứng trên bậc thềm, che đầu khỏi mưa, khẽ hỏi: "Anh xuất viện rồi à?"
Cố Trình bước lại gần, đưa ô che cho cả hai, cúi mắt nhìn cô: "Ừ, vốn định đợi em, ai ngờ bạn gái anh lại bận quá."
Ôn Sơ khẽ cười, ngẩng lên nhìn anh qua màn mưa. Những hạt mưa li ti rơi xuống, mưa không lớn, chỉ lất phất. Cô mỉm cười nói: "Tạm thời chưa rời đi được."
"Anh xuất viện sớm à?"
"Ừ."
"Vết thương ổn cả rồi chứ?" Cô ngước mắt nhìn mái tóc anh, khẽ đưa tay vén nhẹ. Dù vẫn còn vết thương mảnh trên da đầu nhưng bị tóc che đi nên không nhìn rõ. Từ khi đoàn phim khởi quay, cô chưa có lúc nào nghỉ ngơi, biết anh sẽ xuất viện trong hai ngày tới, nhưng vì lịch trình, hai người chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại. Hôm nay anh lại ra viện sớm hơn dự kiến.
"Ổn rồi." Anh đáp.
Trong phòng quay, đạo diễn lại gọi tên Ôn Sơ.
Cô ngẩng lên nhìn Cố Trình: "Em phải quay tiếp rồi, anh về nghỉ nhé?"
"Anh đợi em." Cố Trình nói.
Ôn Sơ bỗng nhớ lại những lần trước đây anh cũng từng lặng lẽ ngồi đợi mình, bèn mỉm cười, gật đầu, xoay người trở lại chỗ đạo diễn. Cố Trình thu ô, bước theo sau cô. Người trong đoàn vừa thấy Cố tổng đến đều vội vàng chào:
"Cố tổng ạ."
"Cố tổng, anh xuất viện rồi à."
Anh khẽ gật đầu. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Trợ lý đạo diễn lập tức mang ghế ra cho anh.
Anh nói cảm ơn, nhưng lại đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi của Ôn Sơ rồi ngồi xuống. Anh mới xuất viện, mặc một chiếc sơ mi đen, khí chất vừa lạnh nhạt lại nổi bật đến mức khiến người ta khó rời mắt. Các cô gái trong đoàn đều lặng lẽ nhìn anh.
Cố Trình nắm chặt tay vịn, ánh mắt rơi về phía Ôn Sơ đang diễn cùng nam chính. Trước kia, anh cũng từng ngồi như vậy, im lặng nhìn cô.
Ôn Sơ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt anh. Ánh nhìn của anh dịu dàng, cô mỉm cười rồi quay lại tiếp tục.
Một cảnh rồi hai cảnh, ba cảnh… Ngoài trời, mưa đã ngừng, mặt đất vẫn còn đọng nước. Khi cô tẩy trang xong bước ra thì đã gần hai giờ sáng.
Cô rẽ qua góc hành lang. Cố Trình ngồi trên ghế, đang xem email trên điện thoại. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật nước da đã trắng hơn sau thời gian nằm viện.
Chúc Như và Tiểu Chỉ đang thu dọn đồ của Ôn Sơ, còn nháy mắt ra hiệu cho cô. Cô bước về phía anh, hương thơm thoảng qua khiến anh ngẩng đầu, khép điện thoại, hỏi: "Quay xong rồi à?"
Cô gật đầu: "Anh nên về nghỉ trước đi."
Anh đứng lên, đáp: "Anh đến đón em." Rồi hỏi: "Cùng về nhé?"
Cô gật đầu, lấy khẩu trang và túi nhỏ, nhét điện thoại vào đó. Những thứ còn lại giao cho Tiểu Chỉ và Chúc Như mang về khách sạn.
Anh nắm lấy tay cô, hỏi: "Khách sạn nào?"
Cô nói tên khách sạn.
Bước ra khỏi cổng, mặt đất vẫn ướt đẫm. Chiếc xe đen đỗ cách đó không xa. Cố Trình đưa ô cho Ôn Sơ. Cô hơi ngạc nhiên nhận lấy. Ngay sau đó, anh cúi người xuống: "Anh cõng em."
Cô ngẩn ra, nhìn bờ vai rộng của anh, khẽ nói: "Vết thương của anh…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!