Vứt bỏ hết những âu lo và áp lực mấy ngày nay, lại càng xác định rõ ràng rằng mình muốn cùng anh tiếp tục đi tiếp đoạn đường này, mọi mệt mỏi tích tụ trong người Ôn Sơ như vỡ òa, cô vừa trò chuyện cùng anh vừa dần dần thả lỏng.
Cảm nhận được mùi hương trầm nơi người anh, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Cố Trình khẽ hôn lên cổ cô, định nói điều gì đó, lại nhận ra cánh tay cô đã mềm nhũn, cả người nép vào hõm cổ anh, ngủ say như trẻ nhỏ.
Ánh mắt anh dịu dàng dừng lại nơi gương mặt cô, khẽ kéo chăn phủ ngang eo cho cô. Trong lòng anh vẫn còn chút không chân thực.
Bên ngoài cửa, Dư Hân Chi ló đầu nhìn qua khung cửa sổ, thấy hai người trong vòng tay nhau. Cố Trình đã tỉnh, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng vẽ từng nét lên giữa chân mày Ôn Sơ.
Dư Hân Chi có chút không kiềm được cảm xúc — chẳng lẽ hai người họ đã làm lành rồi?
Lúc này, Cố Thành Chương dẫn theo ông cụ mang đồ ăn khuya đi vào. Ông cụ Cố chống gậy, định đi thẳng về phía phòng bệnh. Dư Hân Chi vội vàng chắn ngang.
Ông cụ Cố trầm giọng: "Cản tôi…"
Chưa kịp nói hết câu, Dư Hân Chi đã ra hiệu cho Cố Thành Chương. Ông cao lớn, vừa liếc qua là thấy rõ cảnh trong phòng bệnh, lập tức phản xạ che miệng ông cụ lại.
Ông cụ Cố đâu phải kẻ ngốc, chỉ cần liếc một cái là hiểu ra hết.
Ánh mắt ông lóe lên, bị Cố Thành Chương đẩy ra phòng khách, nơi bộ sofa hình tam giác. Ông cụ "ư ư" mấy tiếng để phản đối, ánh mắt còn không quên cảnh cáo con trai.
Cố Thành Chương và Dư Hân Chi sớm đã quá quen tính ông cụ rồi. Miệng ông tuy cứng nhưng lòng lại mềm, thêm cả cái vẻ cao ngạo của một người từng làm văn nhân, sau khi làm Chủ tịch lại càng dễ chê cái này, khó chịu cái kia…
Nhưng nhìn chung, ông cụ Cố là người tốt.
Chuyện Cố Trình chuyển cổ phần Cố thị cho Ôn Sơ, ông cụ biết rõ nhưng không nói gì, cũng để mặc anh về Hải Thành. Còn chuyện trong công ty tín thác, ông cụ cũng rõ mồn một.
Chính vì thế, ông mới từng nói rằng Cố Trình đang trải đường cho Ôn Sơ.
Dư Hân Chi mỉm cười: "Bố ạ, không phải không cho bố nói, mà là hai đứa nó hiếm khi có những phút giây ấm áp như vậy, đừng phá ngang thì hơn."
Ông cụ "ư ư" mấy tiếng, cái kiểu khịt khịt, hừ hừ chẳng khác nào đang nói — Tôi phá bọn nó? Nó ốm nằm viện mà nó lại dám để con bé kia chen lên giường, cái giường bệnh bé tí thế này…
Dư Hân Chi đoán được cả ý ông cụ, liền tiếp lời: "Con đoán là, có khi chúng nó quay lại với nhau rồi."
Ông cụ trừng mắt — Cái gì? Quay lại? Tôi đã nói rồi, con bé này cứng đầu, cứ phải đợi đến lúc xảy ra chuyện mới chịu gật đầu. Sau này A Trình mà không bị nó nắm trong tay mới lạ…
Dư Hân Chi bật cười: "Bố ạ, đã là vợ chồng thì lấy đâu ra chuyện "nắm" với "không nắm". Cùng lắm cũng chỉ là một người bằng lòng, một người nguyện ý thôi. Giống bố với mẹ ấy."
Ông cụ lại "ư ư" — Tôi với bà ấy là vợ chồng, nhưng nó muốn cưới Ôn Sơ thì chưa chắc dễ dàng như thế.
Dư Hân Chi buông tay: "Thời buổi này, cưới hay không cưới cũng chẳng quan trọng bằng việc có yêu nhau hay không. Bố cũng không muốn để A Trình mãi chịu tổn thương, đúng không? Đến được nước này, là phúc của nó đấy. Bố cũng nên nhớ lại, trước kia A Trình đã đối xử với con bé thế nào."
Miệng ông cụ há ra, "ư" một tiếng cũng không nói được, đành ngậm lại.
Dư Hân Chi nhìn là biết ông cụ đã mềm lòng. Cố Thành Chương cũng nhận ra, liền buông tay.
Ông cụ mặt mày vẫn đầy vẻ không phục, gõ gậy một cái lên bàn trà.
Dư Hân Chi ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Bố ạ, thái độ của bố với Ôn Sơ cũng nên thay đổi đi thôi. Một mình con bé bươn chải ở Kinh thị chẳng dễ dàng gì, lại còn ở trong cái giới giải trí lắm thị phi. Bây giờ nó chịu quay lại với A Trình, thì chúng ta là người lớn cũng nên thể hiện thành ý. Bố thấy có đúng không?"
Hàm ông cụ siết chặt, trầm giọng hỏi: "Thế theo cô, nên làm thế nào?"
Dư Hân Chi cười: "Bố thử nghĩ xem, nếu bố có thêm một cô cháu gái, ông sẽ đối xử thế nào?"
Ông cụ trừng mắt, miệng mấp máy, định nói gì đó.
Dư Hân Chi nhanh tay mở điện thoại, bật một đoạn video rồi đưa cho ông xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!