Chương 70: Hoàn chính văn

Ca phẫu thuật kết thúc, Cố Trình được đẩy trở về phòng bệnh. Thuốc mê vẫn chưa hết, anh vẫn chưa tỉnh lại. Trên lưng và đường chân tóc đều đã khâu vài mũi. Ông cụ Cố chống gậy, chậm rãi đi tới giường bệnh, đứng bên cạnh nhìn anh.

Thấy ông cụ đã đứng cạnh giường, Ôn Sơ cũng không tiến lên nữa.

Chúc Như sau khi bàn xong hợp đồng đã gọi điện cho cô, bảo buổi tối có một buổi tiệc xã giao của bên công ty thương hiệu, xong tiệc sẽ ký hợp đồng luôn.

Ôn Sơ liếc nhìn tình hình trong phòng bệnh — bố mẹ Cố Trình và ông cụ Cố đều có mặt — có cô hay không cũng không thành vấn đề.

Cô bước tới, khẽ gọi: "Dì ạ."

Dư Hân Chi dịu dàng nhìn cô: "Sao thế?"

Ôn Sơ khẽ đáp: "Cháu có việc, phải đi trước ạ."

Dư Hân Chi nghe vậy liền nói ngay: "Ừ, đi đi."

"Ở đây cháu đừng lo, có dì, bố nó với ông nội trông nom rồi."

Ôn Sơ gật đầu: "Vâng ạ."

"Phiền dì nhắn giúp với chú và ông một tiếng."

Dư Hân Chi mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Ôn Sơ liếc người đàn ông đang mê man trên giường bệnh, rồi xoay người rời đi, gọi Tiểu Chỉ đi cùng. Chúc Như đang đợi sẵn bên ngoài, trong phòng bệnh người quá đông. Thấy cô ra, cô ấy đưa cho cô một chiếc kính râm và áo khoác. Ôn Sơ mặc vào, đeo thêm khẩu trang. Chúc Như khẽ nói: "Ký xong hợp đồng, ngày mai phải quay quảng cáo. Lễ khai máy bộ phim cũng sẽ sắp xếp trong mấy hôm tới."

Ôn Sơ đáp một tiếng "Vâng."

Chúc Như hạ giọng: "Thế nên dạo này chắc em không thể ở bên Cố tổng suốt được."

"Không sao, người nhà anh ấy đều ở đây rồi."

Chúc Như gật đầu.

Tiểu Chỉ nhanh chân theo sau hai người. Khi đi ngang qua một phòng bệnh, chính là phòng của "đồng nghiệp" kia, từ bên trong vọng ra tiếng khóc khẽ khàng.

Ôn Sơ dừng bước một thoáng.

Chúc Như khẽ thở dài, nói với cô: "Bên công ty thi công, cả công ty và trung tâm thương mại đã bồi thường một khoản lớn rồi, nhưng người thì thực sự…"

Ôn Sơ cụp mắt xuống.

Ba người bước ra khỏi bệnh viện. Ngoài trời nắng gắt.

Khu nội trú của bệnh viện có điều kiện rất tốt, phòng VIP của Cố Trình lại càng tốt hơn. Thế nhưng hành lang vẫn lạnh lẽo, bất kể lúc nào đi qua cũng có thể nghe thấy những âm thanh đau khổ.

Có người nói, nếu không nghĩ thông được, hãy đến bệnh viện một chuyến.

Mà khi rời bệnh viện, bước vào ánh nắng, cảm giác lại là một thế giới khác.

Ôn Sơ lên xe, quay về căn hộ thuê để làm tạo hình. Ba stylist đã đến Hải Thành từ hôm qua. Chúc Như nói cho cô biết tên những người tối nay sẽ gặp.

Xong tạo hình, hơn bảy giờ tối, họ xuất phát.

Khi tới trung tâm thương mại, chính giữa quảng trường là bảng quảng cáo lớn in hình Ôn Sơ — chiếc váy đỏ rực, tay xách chiếc túi tinh xảo.

Cô đứng trên đôi giày cao gót, dừng lại một chút.

Bất giác nhớ lại lời Chúc Như hôm đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!