Điện thoại của Cố Trình đặt trên bảng điều khiển trung tâm vang lên, Ôn Sơ ngoảnh đầu nhìn, thấy ảnh đại diện của Tề Viện, cô ngẩng lên nhìn Cố Trình: "Tề Viện gửi tin nhắn cho anh?"
Cố Trình đã thấy, anh nói: "Để anh xem."
Rồi cầm lên mở ra.
Tề Viện: Cố Trình, lần trước loại thuốc lá đó, cậu nhờ người mua cho tôi thêm vài cây nữa nhé.
Cố Trình khựng lại, nhớ ra loại thuốc đó là do Văn Trạch Lệ đi nước ngoài mang về, anh nhắn lại.
Cố Trình: Chị Tề Viện, chị hút ít thôi.
Tề Viện: Cậu quản được tôi chắc.
Tề Viện: Cậu thì không hút à? Trước mặt Ôn Sơ thì diễn giống lắm.
Cố Trình khẽ nhíu mày.
Anh vốn cũng hút, chỉ là không cần thiết thì sẽ không hút trước mặt Ôn Sơ.
Cố Trình đặt điện thoại xuống, không trả lời nữa. Ôn Sơ ngồi ghế phụ nghiêng đầu nhìn anh: "Tề Viện nói gì thế?"
Cố Trình nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, mỉm cười: "Bảo anh mua thuốc lá cho cô ấy."
Ôn Sơ nhướng mày: "Ồ."
Sau đó cô nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ. Cố Trình buông một tay ra, nắm lấy tay cô: "Không kịp ăn ở nhà hàng nữa rồi, em muốn ăn gì?"
Ôn Sơ đan tay vào tay anh: "Em không đói lắm, ăn gì cũng được."
Cố Trình nhìn đồng hồ, buông tay cô ra rồi cầm điện thoại gọi điện, đổi sang đặt một quán bếp riêng. Quán này phải đặt trước, hơn nữa giờ này nhiều món đã hết, nhưng vì là điện thoại của Cố thiếu gia, ông chủ quán lập tức bỏ bàn chơi bài, tất bật vào bếp làm một bàn đầy đủ.
Khi Ôn Sơ cùng Cố Trình đến nơi, đồ ăn đã bày xong.
Ôn Sơ liếc nhìn anh.
Cố Trình nắm tay cô, mỉm cười: "Không thể để em đói được."
Ôn Sơ cong mắt, hai người cùng bước vào ăn cơm.
Ăn xong bước ra, mưa đã tạnh, nhưng cả thành phố Bắc Kinh như vừa được rửa sạch, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt.
Ôn Sơ kéo Cố Trình không lên xe mà dọc theo vỉa hè đi bộ, cô ngẩng nhìn những tòa cao ốc phía trước, chợt nhớ lại tám năm trước, khi thi đỗ vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, cô ôm trong mình giấc mơ…
Trở thành diễn viên, có khán giả của riêng mình, được đóng những tác phẩm mình yêu thích.
Nhưng tám năm trôi qua, cô vẫn chẳng có gì.
Cô quay đầu nhìn Cố Trình.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Sao?"
Hôm nay anh mặc áo đen phối quần dài, phong cách khá thoải mái. Ôn Sơ nhìn anh, bỗng thấy tám năm ở Bắc Kinh, dường như anh là thu hoạch duy nhất của cô.
Cô nhớ tới những lời Tịch Ninh nói ban chiều, bàn tay vô thức siết lại, hỏi: "Cố Trình, anh có mong đợi gì về hôn nhân không?"
Cố Trình hơi sững, nhìn vào đôi mắt đẹp của cô: "Cũng được, không phản cảm."
Cũng được, không phản cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!