"Thế thì chắc chắn sẽ nhàn hạ hơn rồi." Chúc Như cũng hạ giọng nói, "Mấy cậu ấm nhà giàu đều thế, vừa có tiền vừa có thời gian. Nhưng một khi thực sự phải gánh vác gia nghiệp thì áp lực chẳng nhỏ chút nào. Không làm tổng tài thì cũng bị giới hạn đủ điều thôi."
Tiểu Chỉ gật đầu: "Đúng thế, đúng thế… May mà chị Sơ giờ đã có Tinh Diệu chống lưng, nếu không lại bị Tề Viện bắt nạt nữa rồi. Tính ra thì Cố thiếu cũng thật sự lo cho chị ấy."
Trong lòng Chúc Như chợt nghĩ, nếu có một người đàn ông âm thầm sắp xếp mọi việc cho mình, chắc hẳn cô ít nhiều cũng thấy cảm động.
Ôn Sơ dán miếng giữ nhiệt lên bụng, quả nhiên dễ chịu hơn hẳn. Trước kia đóng phim trong nước cũng từng dùng rồi, mùa đông lạnh giá mà phải quay phim thật sự rất cực.
Cô cài khuy ống tay áo phục trang, ánh mắt vô tình lướt qua bóng người đang đứng chờ bên chiếc xe — Cố Trình.
Đêm đã khuya, ánh đèn đường hắt xuống người anh, lờ mờ thấy ngón tay anh đang kẹp điếu thuốc, ánh lửa cam le lói.
Anh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn sang.
Ngay khoảnh khắc ấy, Ôn Sơ thu lại ánh mắt, xoay người trở về đoàn phim.
Hàn Phi khoác áo phao, trên tay còn cầm cốc cà phê. Thấy cô đi tới, anh ta đặt cốc xuống, mỉm cười: "Chỉ còn cảnh cuối thôi, hôm nay quay xong là được nghỉ rồi. Cô có lạnh không?"
Bụng được dán miếng giữ nhiệt, toàn thân ấm áp, Ôn Sơ khẽ cười: "Tôi ổn."
Cô ngước nhìn anh ta, cùng bước lên bậc thang. Đạo diễn Lâm đang đứng dựa vào lan can cầu thang, cả đoàn phim đều đã tụ lại đó. Cảnh quay này là lúc Ôn Sơ chạm trán bọn kh*ng b* có súng trong hành lang, một chọi hai. Hàn Phi ở điểm bắn tỉa đối diện, nhưng do không có ánh sáng, không thể ngắm bắn chính xác, nóng ruột muốn lao ra cứu Ôn Sơ. Còn cô thì áp tai nghe, dặn anh không được để lộ thân phận… Nhưng ngay khi đó tai bị kẻ địch đánh trúng, tiếng ù ù chói tai vang lên, máu trào ra, chiếc tai nghe cắm phập vào trong thịt.
Cảnh này cực kỳ khó quay, cả đoàn đều đã chuẩn bị sẵn mọi phương án.
Ôn Sơ mặc bộ đồ đen giản dị, bước ra trước ống kính.
"Bắt đầu!" – đạo diễn hô.
Cô vừa áp tai nghe vừa quan sát, liếc đồng hồ. Lúc này, họ còn cách đội cứu viện sáu tiếng, mà vị trí con tin vẫn chưa tìm ra.
Ôn Sơ khó tránh khỏi lo lắng, nhưng chỉ có thể ép mình giữ bình tĩnh. Toà nhà này quá lớn, con tin bị phân tán, bọn kh*ng b* cũng đông, lại thêm sự hỗn loạn và chia rẽ trong lực lượng cứu viện, kẻ thì không phối hợp, kẻ thì phản bội… khiến cuộc giải cứu càng thêm gian nan.
Đúng lúc ấy, trong bóng tối vang lên tiếng bước chân. Ôn Sơ lập tức tắt tai nghe, trên đó có ánh đèn đỏ. Cô giơ súng, chờ đối phương xuất hiện để nổ súng.
Hàn Phi bên kia căng thẳng đến toát mồ hôi. Anh ta đột nhiên không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ cô, ngay cả hơi thở cũng mất hút, liền đoán rằng Ôn Sơ đã đụng độ kẻ địch.
Nhưng chưa kịp bóp cò, một bóng người cao lớn đã lao xuống từ cầu thang, trực tiếp khống chế cô.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, mở màn cho trận đấu kịch liệt giữa Ôn Sơ và hai diễn viên khác.
Thực lòng mà nói, từ khi debut đến nay, các vai diễn của Ôn Sơ đều như bước đi trên dây thép, lần này lại càng thế. Phim điện ảnh phóng đại từng chi tiết, từng cú đấm cú đá của cô đều chuẩn xác, nặng nề. Thầy hướng dẫn võ thuật đứng bên cạnh theo dõi, căng thẳng đến siết chặt tay. Động tác của Ôn Sơ dứt khoát, cùng hai nam diễn viên đánh trả ngang ngửa.
Khuya khoắt rồi mà mọi người vẫn chẳng ai buồn ngủ, tụm lại bàn tán khe khẽ.
"Ghê thật."
"Trong nước giờ hiếm ai đánh đấm được như vậy."
"Mà gương mặt cũng đẹp, đúng chuẩn gương mặt sinh ra để làm diễn viên."
"Kiểu này chắc chắn nổi."
"Bốp!" Cô đập hai cái đầu vào nhau, đối phương đau đớn, choáng váng. Ôn Sơ lập tức rút súng, bắn gục từng tên một…
Sau đó, cô trượt người ngã xuống đất.
Cánh tay và cơ thể hơi run rẩy, đó là di chứng sau khi các bó cơ căng chặt rồi bất ngờ thả lỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!