Tiệc mừng đóng máy kết thúc, Ôn Sơ uống không ít rượu trái cây. Lúc cùng Tịch Ninh, Chúc Như và Tiểu Chỉ về khách sạn, cô nằm dài trên giường ôm lấy chiếc gối, nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê.
Tịch Ninh cầm điện thoại.
Chúc Như nhìn thoáng qua, nói: "Tinh Diệu ấn thích rồi, còn đăng cả weibo mừng đóng máy nữa, xem ra cũng để tâm đến bữa tiệc hôm qua."
Tịch Ninh khẽ ừ.
Cô cũng nhận được tin, Tề Viện mang thân thể mệt mỏi đi dự một sự kiện, lượng fan giảm đi không ít. Còn ở ngoài tiệc mừng đóng máy vừa rồi, fan của Ôn Sơ lại kéo đến khá đông.
Sáng hôm sau tỉnh rượu.
Ôn Sơ dậy thu dọn hành lý, buổi chiều cô bay ra nước ngoài, quay bộ phim Hoa Kiều. Bên Tịch Ninh phải trở về Kinh thị, bốn người cùng ra sân bay.
Dù khác chuyến, nhưng vẫn có thể ngồi với nhau một lát.
Tịch Ninh đưa cho Ôn Sơ một ly cà phê, hỏi: "Tối qua tiệc đóng máy… Cố thiếu có nhắn gì cho cậu không?"
Ôn Sơ cầm cốc cà phê, lắc đầu.
Tịch Ninh khẽ "ồ" một tiếng.
"Tớ nghe người trong đoàn phim nói, đêm giao thừa năm nay anh ta lại cho bắn pháo hoa suốt một đêm, y hệt năm ngoái."
Ôn Sơ gật đầu.
Tịch Ninh nhướng mày, dựa lưng vào lan can cạnh cô, chậm rãi uống cà phê. Đến lúc chuẩn bị lên máy bay, Ôn Sơ quay người ôm lấy cô một cái, Tịch Ninh cười nói: "Đúng rồi, đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài quay phim nhỉ."
Ôn Sơ mỉm cười: "Ừ, cũng có chút hồi hộp."
"Không sao, có Chúc Như với Tiểu Chỉ đi cùng cậu rồi."
Ôn Sơ chỉ khẽ cười.
Tiểu Chỉ cầm vé lên tiếng: "Đến giờ rồi, đến giờ rồi, chị Sơ, đi thôi."
Ôn Sơ xách túi, tiện tay vứt cốc cà phê đã uống xong, bước về phía Tiểu Chỉ, quay đầu dặn Tịch Ninh: "Cậu chú ý an toàn nhé."
"Ừ, cậu cũng vậy." Tịch Ninh cười, giơ cốc cà phê lên.
Ôn Sơ cong mắt cười, túi xách Chúc Như đã cầm đi, ba người tiến vào cửa kiểm tra an ninh. Ở Hoành đ**m không có chuyến bay thẳng, họ phải quá cảnh ở Lê Thành rồi mới bay tiếp sang Pháp.
Trên máy bay, Ôn Sơ ngủ thiếp đi, đến lúc hạ cánh vẫn còn ngái ngủ, đeo kính râm che nửa gương mặt.
Đạo diễn của đoàn phim Hoa Kiều đã cho người đến đón, chỉ dặn mặc áo thun đen và quần bò, không nói rõ là ai. Đến khu đón khách, một người đàn ông cao lớn đứng đó, bên cạnh có hai trợ lý, anh ta đeo kính râm, vẫy tay với Ôn Sơ.
Tiểu Chỉ lập tức nắm lấy cánh tay cô: "Ha… Hàn Phi!"
Ảnh đế năm ngoái, chỉ sau một năm đã chuyển sang đóng phim điện ảnh, chuẩn bị tiến công thị trường màn ảnh rộng. Quan trọng hơn cả, anh ta nổi danh là công tử con nhà giàu trong giới.
Chúc Như kinh ngạc: "Đoàn phim giấu kỹ thật, mời được cả đại minh tinh thế này."
Đúng lúc ấy, vì đứng ngược sáng nên Ôn Sơ thoáng thấy dáng người kia có vài phần giống Cố Trình, cả phong cách ăn mặc cũng gần như nhau. Năm kia, giữa đêm, cô từng bị Cố Trình bế thẳng ra sân bay, mở mắt ra đã đáp xuống Pháp. Khi đó cô không đóng phim, chỉ quanh quẩn ở nhà đọc tạp chí.
Cố Trình vì muốn tạo bất ngờ, đã gác lại công việc, đưa cô sang Pháp chơi.
"Ôn Sơ, tôi là Hàn Phi." Hàn Phi đưa tay ra.
Ôn Sơ hoàn hồn, nhìn nụ cười sáng rỡ của anh. Khác với Cố Trình – người luôn nở nụ cười hờ hững, mang chút lười biếng – nụ cười của Hàn Phi trực diện và rực rỡ hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!