"Đến đây, đến đây, đã không thể về nhà ăn Tết thì từ giờ chúng ta chính là người một nhà." Giám đốc sản xuất rất biết cách khơi gợi bầu không khí, nâng ly rượu đứng dậy cụng cùng mọi người.
Lệ Thanh cũng nâng ly, mỉm cười nói: "Làm diễn viên mà, quen cả rồi."
"Đúng thế, tối nay vẫn còn phải học lời thoại." Nữ phụ ba cũng cười tiếp lời.
Ôn Sơ khẽ cười, nâng cốc nước ngọt trước mặt. Cô vốn không giỏi uống rượu. Đạo diễn Đường cũng đứng lên, cụng ly cùng mọi người: "Mọi người vất vả rồi, chờ phim đóng máy, tôi sẽ phát cho mỗi người một bao lì xì thật to."
Lệ Thanh cười nói: "Đạo diễn Đường, ông nói rồi đấy nhé."
Giám đốc sản xuất quay sang nhìn Cố Trình: "Cố tổng, tối nay có anh cùng ăn cơm tất niên, đúng là vinh hạnh của chúng tôi."
Cố Trình thản nhiên nâng ly, ly rượu của mọi người khẽ chạm vào nhau trên không trung.
"Chúc mừng năm mới." Cố Trình nói.
"Chúc mừng năm mới!"
Trên bàn, có một chồng bao lì xì.
Tiếng chúc tụng đồng loạt vang lên, giọng Ôn Sơ cũng hòa vào đó. Sau khi ngồi xuống, một nhân viên phục vụ bước vào, trong tay bưng khay, Cố Trình khẽ gật đầu ra hiệu.
Người phục vụ lần lượt đi từ trái sang phải, đặt bao lì xì trước mặt từng người. Lệ Thanh nhận lấy, vui mừng nói: "Cố tổng, lì xì năm mới sao?"
Cố Trình gật đầu: "Chút lòng thành."
"Ôi, cảm ơn Cố tổng."
Đạo diễn Đường cười ha hả: "Thế này thì ngại quá, tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa." Ông nhận lấy, cân thử, khá nặng tay.
Giám đốc sản xuất sờ cái đầu hói của mình, cũng nhận một bao, cười nói: "Giờ toàn là tôi phát cho người khác, không ngờ vẫn còn được nhận lì xì từ Cố tổng."
Đến phong bao cuối cùng, Cố Trình cầm lên, nhìn thoáng qua Ôn Sơ rồi đặt cạnh tay cô, khẽ nói: "Chúc mừng năm mới."
Ánh mắt Ôn Sơ chạm vào anh.
Cô liếc qua phong bao, nhỏ giọng: "Cảm ơn."
Lệ Thanh nhìn cảnh tượng này, trong lòng đã rõ ràng, mọi người đều biết trong đó có sự khác biệt.
Ôn Sơ không cất phong bao, vẫn tiếp tục cùng họ ăn cơm. Những năm trước, Cố Trình cũng đều chuẩn bị cho cô một bao lì xì. Khi ấy…cô rất hạnh phúc.
Còn bây giờ…
Đêm đã khuya.
Hầu hết mọi người đều uống rượu, có chút ngà ngà say.
Người nọ dìu người kia, Ôn Sơ lấy khăn ướt giúp Lệ Thanh lau mặt, rồi gọi lái xe của cô ấy tới đưa về khách sạn. Điện thoại Lệ Thanh reo, Ôn Sơ vô tình liếc qua.
Là tin nhắn của Sùng Dung, báo rằng anh ta đã tới khách sạn.
Ôn Sơ khẽ sững lại, rồi lập tức quay đi, giả vờ như không thấy.
Thực ra trong đoàn phim, đôi khi cũng rất phức tạp. Nam nữ diễn viên, đạo diễn và diễn viên, thậm chí là nhà sản xuất, nhà đầu tư… Không lâu sau khi khai máy, Ôn Sơ từng nhận được tin nhắn từ một nhà sản xuất khác, nói rằng rất coi trọng cô, muốn hợp tác đóng phim, còn hỏi cô tối nay có rảnh không…
Nhưng chưa được bao lâu, người đó lại nhắn tin xin lỗi.
Bởi vì ông ta đã nghe ngóng được chuyện cô từng là người yêu cũ của Cố Trình…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!