Chương 43: Đúng là tôi cướp đại ngôn của cô, thì sao nào?

Chúc Như vừa dứt lời.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn của Cố Trình reo lên, Ôn Sơ đang uống canh, liếc mắt liền thấy cái tên hiện trên màn hình — Tề Viện. Sắc mặt cô không đổi, động tác thong thả.

Cố Trình cũng nhìn thấy, anh đưa tay tắt máy.

Mấy giây sau, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Cái tên hiển thị rõ rành rành. Ôn Sơ chợt nhớ lại bốn năm bên nhau, số lần Tề Viện gọi cho anh. Khi họ không ở cùng, cô không biết, nhưng lúc ở cạnh nhau, điện thoại từng reo vài lần, lần nào anh cũng nghe, kể cả một hai tháng trước khi chia tay. 

Cô hỏi: "Anh không nghe à?"

Cố Trình vẫn điềm nhiên, gắp thức ăn cho cô: "Không cần thiết."

Ôn Sơ lại gạt miếng anh gắp, bỏ vào bát anh: "Đó chẳng phải là chị Tề Viện của anh sao."

Động tác của Cố Trình khựng lại.

Ánh mắt dừng trên gương mặt cô.

Ôn Sơ chống cằm nhìn anh: "Chị Tề Viện quan trọng lắm mà."

Cố Trình cầm lấy bát của cô, múc canh cho cô: "Không quan trọng bằng em."

Môi Ôn Sơ khẽ mím.

Canh này cô uống được một chén đầy.

Ngày trước là vậy, bây giờ cũng thế, chỉ có tâm trạng đã khác. Thói quen thật sự rất đáng sợ.

Nhìn anh cẩn thận gạt hành, múc cho cô một bát canh đặt bên cạnh, Ôn Sơ chợt nhận ra, cô vẫn thích hương vị này. Ngày trước là dì giúp việc trong nhà anh nấu. Ý thức được điều đó, cô tập trung ăn, không thèm để ý đến anh nữa.

Cơm nước xong, Ôn Sơ phải quay về thay phục trang và gỡ đồ trang sức trên đầu. Cố Trình đi cùng. Vừa bước vào phòng nghỉ, ba chuyên viên trang điểm nhìn thấy Cố tổng, đồng loạt chào.

Lúc này Ôn Sơ mới sực nhớ ra, mấy người này vốn do cô sắp xếp. Sắc mặt không đổi, cô bước vào phòng thay đồ, gọi: "Tiểu Chỉ, vào giúp chị với."

"Em đây." Tiểu Chỉ cảnh giác liếc Cố tổng một cái, chạy vào rồi tiện tay khép cửa lại.

Bên ngoài, Cố Trình rút điếu thuốc ra xoay trong tay, định châm nhưng nhớ ra cô không thích mùi thuốc lá nên thôi.

Trong phòng, Tiểu Chỉ giúp Ôn Sơ cởi áo khoác ngoài, lần nào cũng không kìm được mà cảm thán: "Chị Sơ, da chị trắng thật đấy."

"Trắng như ngọc, lại mịn thế này."

Động tác xoay điếu thuốc của Cố Trình khựng lại, mắt híp dần.

Chỉ nghe Tiểu Chỉ tiếp tục: "Xương quai xanh cũng đẹp, vai cũng đẹp, eo cũng đẹp nữa."

Ba chuyên viên bên ngoài vừa nghe vừa cười, không để ý tới sắc mặt Cố Trình:

"Lại nữa rồi, lần nào Tiểu Chỉ cũng khen không dứt."

"Có gì lạ đâu, đổi là tôi tôi cũng khen."

"Hôm quay cảnh thân mật, tôi thấy thầy Khương đỏ hết cả mặt, ôm lấy cô Ôn…"

"Suỵt!" Một người bỗng thấy ông chủ "nào đó: qua gương, vội ngăn đồng nghiệp lại. Hai người kia giật mình, ngẩng đầu lên.

Cố Trình đứng đó, mặt lạnh như băng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!