Chương 41: Không tìm anh, vậy cũng không được tìm người khác

Một tuần sau, Ôn Sơ lên đường tới Lê Thành để quay hai quảng cáo, một cho hãng nước hoa, một cho hãng phấn nước. Lần này, trong đội ngũ của cô không chỉ có mình Tiểu Chỉ nữa, mà còn có thêm cả ê

-kíp trang điểm tạo hình – đội mà Tinh Diệu sắp xếp cho.

Chúc Như vốn đang lo xây dựng đội ngũ trong công ty, ai ngờ Tinh Diệu lại nhanh chân hơn. Vừa bước vào phim trường, chuyên viên trang điểm đã lập tức bàn bạc với stylist của quảng cáo.

Nước hoa, từ thiết kế vỏ chai đến hương thơm, đều mang nhiều tầng hương phức tạp, lớp sau kéo dài, cuối cùng để lại dư vị thanh khiết. Để làm nổi bật sự đối lập, Ôn Sơ mặc một chiếc váy đen ôm sát, tôn dáng rõ rệt. Stylist trang điểm, làm tóc cho cô, đứng trước ống kính, khí chất của cô trở nên sang trọng lạ thường. Khi cầm lọ nước hoa lên, phong thái càng thêm nổi bật.

Chúc Như khoanh tay, cùng Tiểu Chỉ chăm chú theo dõi. Cô hơi ngửa người nói với Tiểu Chỉ: "Đúng là đội ngũ hàng đầu có khác." Tiểu Chỉ chớp mắt hỏi: "Đội nào là hàng đầu ạ?" 

Chúc Như khẽ hất tay, chỉ về phía nhóm stylist: "Tất cả bọn họ, chính là đội ngũ thiết kế tạo hình JY được mời về."

Nghe đến JY, Tiểu Chỉ lập tức hiểu ra, đó là tập đoàn thời trang quốc tế. Cô ấy che miệng: "Vậy chắc đắt lắm chị nhỉ?"

"Còn phải nói à."

Tiểu Chỉ thở dài: "Cố tổng giàu thật ha."

"Ừ."

Quảng cáo thứ hai là cho phấn nước, lần này gần như là màn khoe tay nghề của stylist và nhiếp ảnh gia. Máy quay tập trung toàn bộ vào gương mặt Ôn Sơ – một gương mặt đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần là khắc ghi, khắc ghi rồi sẽ nhớ cả thương hiệu, từ đó thúc đẩy sức mua.

Quay xong hai quảng cáo, Ôn Sơ lại lập tức quay về phim trường, cô gần như không có thời gian chợp mắt, vội vàng tiếp tục cho phần sau của "Phong Nguyệt Vãn".

Nửa sau của bộ phim, là hành trình Minh Nguyệt Uyển Nhi theo đuổi tự do, đồng thời cũng là lúc tân hoàng dành trọn tình cảm cho nàng. Vị tân đế luôn giỏi kiềm chế, mưu lược, trong lòng từ trước tới nay vẫn có thước đo riêng, mọi nữ nhân với hắn đều chỉ là công cụ để kiểm soát chính trị, kể cả Minh Nguyệt Uyển Nhi.

Thế nhưng hắn cũng chẳng thể phủ nhận, nàng rất hấp dẫn hắn. Bởi sự thông minh, thủ đoạn và thái độ thờ ơ với tình cảm, tất cả hợp lại thành một người phụ nữ chẳng màng đến hắn.

Ngoài ra, còn một điều nữa, chính là h*m m**n thể xác. Ngay từ đầu hắn đã say đắm dáng vẻ nàng rên khẽ trong vòng tay mình. Nếu không, hắn cũng chẳng để nàng có cơ hội đến gần như thế. Hắn vừa tham luyến, vừa muốn nhìn thấy sự gan dạ của nàng.

Mọi chuyện nay đã an bài, nàng mất đi thái tử thanh mai trúc mã, cũng chẳng còn người cha là thừa tướng. Nàng lẽ ra phải ở lại bên hắn. Nhưng nàng lại muốn rời đi, thậm chí đã chuẩn bị rời đi. Điều này khiến hắn hoang mang, đêm đêm ngủ không yên giấc.

Khi quay đoạn phim này, Ôn Sơ cảm thấy sao mà giống tình cảm của cô với Cố Trình đến thế, mối quan hệ giữa họ so với Minh Nguyệt Uyển Nhi và tân hoàng, có rất nhiều điểm tương đồng.

Ngày nào Tề Viện cũng nhìn thấy lượng tìm kiếm về Ôn Sơ đang tăng vọt, độ hot càng lúc càng cao, thậm chí có lúc còn hút thẳng fan của cô ta. Tề Viện tức đến nghiến răng, nhưng bất lực. Công việc thương vụ của cô ta vốn đã rối ren, vừa phải đàm phán, vừa phải chuẩn bị vào đoàn phim cổ trang trinh thám.

Hôm khai máy, cô ta xuất hiện khá muộn, đeo kính đen, phía sau vẫn có trợ lý và stylist đi cùng, khí thế bừng bừng. Vừa đến nơi, không ít người theo phản xạ liền lùi lại một bước. Sắc mặt Tề Viện thoáng trầm xuống.

Lần này Thư My không đi cùng, cô ta đang bận quá nhiều việc. Trợ lý vốn quen đi theo Tề Viện, bước lên hỏi người quản lý ở trường quay: "Phòng nghỉ của cô Tề ở đâu vậy? Đã chuẩn bị theo yêu cầu chưa?"

Người ở trường quay ngơ ngác, nhìn sang phó đạo diễn. Phó đạo diễn im lặng, còn nhà sản xuất thì lên tiếng: "Phòng nghỉ à? À, vì cô Tề không xác nhận giờ đến chính xác nên chúng tôi chưa thu dọn kịp. Hay trước mắt cô tạm dùng phòng bên phải, sắp khai máy rồi, cô Tề đặt đồ xong qua ngay cho kịp lễ khởi quay."

Trợ lý sững người, họ chưa từng gặp cảnh này. Cô ta nói: "Không phải chứ, trước đó trong nhóm chat đã nói rõ rồi, phải chuẩn bị sẵn phòng nghỉ. Chúng tôi từ Kinh thị đến, thời tiết lại lạnh, cô Tề bị viêm mũi, cần một phòng sạch sẽ."

"Ôi, các cô lắm chuyện quá." Một nữ diễn viên khác ôm tay bước ra, lạnh giọng: "Không xem mấy giờ rồi à? Cô Tề đúng là có tiếng tăm thật, đến tận giờ hoàng đạo mới chịu tới, đến rồi cũng không nhanh chóng nhập cuộc, còn lề mề như thế."

Tề Viện giật kính xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ diễn viên kia. Nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra, quanh đó những người khác, kể cả nam chính, cũng đều tỏ vẻ không tán thành, dù chẳng ai mở miệng.

Trợ lý bực thay cho Tề Viện, bước lên thêm một bước. Những người khác lập tức lùi lại, cả nữ diễn viên kia cũng thế. Nữ diễn viên kia cười nhạt: "Sao? Định tát chúng tôi chắc? Nhưng ở đây đông người như vậy, cô có tát xuể không? Tôi nói cho mà biết, chúng tôi không phải cô Ôn Sơ tội nghiệp kia, nếu cần sẽ cùng xông lên đánh lại, lúc đó có què có tàn thì cũng đừng trách."

Sắc mặt Tề Viện cực kỳ khó coi, cô ta run lên vì tức giận, nghiến răng: "Các người cứ chờ đấy."

"Chờ thì chờ." Nữ diễn viên kia ương ngạnh đáp.

Nhà sản xuất đợi họ nói xong mới bước đến, hạ giọng: "Cô Tề cố gắng chịu ấm ức một chút, để đồ xuống trước đi, chúng ta phải nhanh làm lễ khai máy."

Tề Viện không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm ông ta. Nhưng nhà sản xuất đã lùi lại, cúi đầu giả vờ như không thấy ánh mắt cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!