"Lúc tắm nhớ đừng để nước dính vào vết thương." Cố Trình ném bông tăm đi, nói. Ôn Sơ khẽ ừm một tiếng, cô cầm chiếc gương nhỏ bên cạnh soi thử khuôn mặt mình.
Không rõ thuốc này là loại gì, bôi lên lạnh buốt, giống như phủ một lớp thạch trong suốt.
Cất gọn hộp thuốc xong, Cố Trình ôm cô đặt lên đùi. Ôn Sơ hơi khựng lại, buông chiếc gương, vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa vào vai anh.
Nếu bỏ qua chuyện tình cảm, thì anh đúng là một người đàn ông rất ân cần.
Cố Trình siết tay ôm gọn cô vào lòng. Hai người kề sát nhau, hơi ấm truyền sang, trong hơi thở của Ôn Sơ là mùi hương sữa tắm vương trên người anh, pha chút lành lạnh của trà.
Ôn Sơ hỏi: "Tối nay anh đi ăn với đạo diễn Đường à?"
"Ừ."
Cố Trình tách hai chân cô ra, cánh tay đặt trên eo cô thêm chút lực, nói: "Ngày mai anh phải về Kinh, nhớ bôi thuốc cho đúng giờ."
"Ừm. Thế còn bên Tịch Ninh?"
"Anh sẽ để Tinh Diệu liên lạc với cô ấy."
"Ừ."
Ngày trước, khi nép vào lòng anh, Ôn Sơ chẳng nghĩ gì, chỉ muốn nhận lấy hơi ấm của anh. Còn bây giờ, trong đầu cô hết quay rồi lại quẩn, suy nghĩ mãi không thôi.
"Ôn Sơ."
"Ừ?"
Ôn Sơ kéo tâm trí về một chút. Đầu ngón tay anh miết nhẹ sau gáy, cúi xuống hôn lên cổ cô.
Ôn Sơ ôm chặt lấy anh.
Hơi thở phả trên da khiến cô khẽ rùng mình. Dù trong lòng nghĩ thế nào, cơ thể vẫn là quen thuộc với anh. Nhưng Cố Trình không tiến thêm, chỉ dừng lại ở một nụ hôn.
"Tối nay ngủ ở đây nhé?" anh hỏi.
Ôn Sơ lắc đầu: "Tịch Ninh đang ở cùng mà."
Cố Trình khẽ ừ.
Chiếc điện thoại trên bàn rung liên tục, chắc hẳn có nhiều người tìm. Ôn Sơ hơi rời khỏi vòng tay anh, nói: "Anh xem điện thoại đi." Cố Trình cầm lên nhìn, màn hình thoáng hiện chữ "Tề".
Bố Tề.
Ôn Sơ biết, chắc là bố của Tề Viện. Mái tóc cô rối mềm trong lòng anh, lúc này giống như dây leo quấn chặt lấy anh.
Cô hiểu, trong cái giới ấy của họ, có quá nhiều mối quan hệ ràng buộc, nhất là với nhà họ Tề.
Cố Trình ấn tắt, tiện tay đặt lại xuống bàn.
Anh ngẩng mắt nhìn.
Ôn Sơ bắt gặp ánh mắt anh, khẽ nói: "Tôi xuống trước nhé?"
Cố Trình gật đầu.
Ôn Sơ vừa định đứng dậy, anh đã kéo eo cô giữ lại, khẽ chạm môi cô, dặn: "Phải cẩn thận vết thương trên mặt."
Ôn Sơ cười: "Vâng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!