Tề Viện bị ép phải vội vàng tắt livestream, khả năng dẫn dắt dư luận của bộ phận phản ứng nhanh bên Tinh Hà lập tức bị kiềm chế. Tinh Diệu, Khải Mộng và Tịch Ninh đồng loạt ra tay. Sau khi rời khỏi công ty, Tịch Ninh không còn phải che giấu nữa, thẳng thừng vạch trần Tề Viện: từ chuyện lớn như hồi quay 《Thanh Bình Truyện》, khi Ôn Sơ rơi xuống từ cáp treo, cô ta chẳng hề quan tâm mà còn đến bệnh viện bắt nạt Ôn Sơ, cho đến chuyện nhỏ như khi lên cơn lo âu, dù chỉ là cảnh tĩnh, Tề Viện cũng bắt cô ấy phải diễn thế.
Trong 《Thanh Bình Truyện》, ngay cả những phân cảnh tình cảm với nam chính, cũng đều do Ôn Sơ đóng thay.
Không ít fan của Khương Nhiên tò mò hỏi lại: "Anh ơi, có thật không?"
"Đoàn phim 《Thanh Bình Truyện》 đừng giả chết nữa, mau ra mặt nói đi, lời Tịch Ninh nói là thật hay giả?"
"Hu hu hu, liệu anh chúng mình ở trong đoàn có bị Tề Viện bắt nạt không?"
"Thật đáng sợ, Tề Viện đúng là khủng khiếp."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải toàn mấy blogger với Tinh Diệu, Khải Mộng nói thôi sao, ngoài ra cũng chẳng có ai khác đứng ra cả."
"Đúng thế, chỉ thấy blogger nói, chứ Khương Nhiên có nói gì đâu."
"Anh ơi anh ơi, mau trả lời bọn em đi."
Khương Nhiên lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Fan của anh chạy sang Weibo Tịch Ninh, bảo cô đừng nhắc đến tên anh nữa, chính chủ còn chưa lên tiếng, đoàn phim 《Thanh Bình Truyện》 cũng chẳng nói gì, cô lấy đâu ra lời, ai biết có phải cô bịa đặt hay không.
Tịch Ninh nhướng mày: "Tôi có bịa hay không, các người tự đi hỏi anh các người và đoàn phim ấy."
Phía Khương Nhiên tất nhiên cũng nhận được tin. Quản lý cố gắng giữ chặt tay anh, nói: "Cậu không thể đăng gì hết."
Khương Nhiên khoác trên người bộ trang phục diễn màu vàng sáng, đáp: "Nếu bây giờ không đăng, thì đợi đến bao giờ mới đăng?"
Quản lý nheo mắt: "Dù cậu và Ôn Sơ có thân đến đâu, cũng phải nghĩ cho tương lai của cậu. Cô ấy không chết được đâu, tập đoàn Cố thị sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng. Còn cậu thì sao? Nhỡ Tề Viện đè bẹp cậu, cậu phải làm thế nào?"
Khương Nhiên mệt mỏi dựa vào ghế, giọng trầm thấp: "Ngay cả việc bảo vệ một người tôi cũng không làm nổi, vậy thì làm diễn viên có nghĩa lý gì?"
Quản lý thở dài: "Ai bảo xã hội này nói đến cùng vẫn là chuyện phân cấp giai tầng."
Khương Nhiên im lặng không nói gì.
Anh nhớ tới dáng vẻ Cố Trình che chở cho Ôn Sơ, cắn chặt răng, cầm lấy điện thoại: "Tôi chỉ đăng một câu thôi, không nói gì hết."
Quản lý biết anh đang khó chịu, gật đầu: "Được."
Khi bình luận và tin nhắn riêng ào ào đổ tới, Khương Nhiên đăng một biểu tượng "suỵt" kèm gương mặt "bất lực". Fan lập tức thấu hiểu, phản hồi: "Anh bị giám sát đúng không?"
"Chắc chắn có người uy h**p anh không được nói rồi."
"Em biết ngay mà, anh cũng bị bắt nạt phải không?"
Thế là fan của anh bắt đầu ghép ảnh xấu của Tề Viện, rồi tung đủ loại bài viết công kích cô ta, lao vào Weibo Tề Viện, khẩu chiến với fan của cô ta.
Đêm đó, Ôn Sơ ngủ chẳng yên giấc, trong mơ luôn thấy một ngọn núi đè nặng lên mình. Mẹ hỏi cô: giấc mơ này nhất định phải thực hiện ư? Nghề diễn viên này nhất định phải làm sao? Nếu ở ngoài chịu nhiều ấm ức thì hãy về nhà đi. Nước mắt cô lã chã rơi, không sao trả lời được: cái nghề diễn viên này, nhất định phải làm ư?
Cô nhớ lại những bộ phim truyền hình từng mê mẩn hồi nhỏ, nhớ tới những bức ảnh ngôi sao cắt dán trong vở bài tập, nhớ tới niềm vui khi đỗ vào Học viện Điện ảnh.
Giấc mơ này, tất nhiên cô muốn thực hiện.
"Có đau không?"
Một bàn tay khẽ lau dòng nước mắt của cô, dịu dàng hỏi. Trong cơn mơ hồ, Ôn Sơ hé mắt, bắt gặp ánh nhìn của Cố Trình.
Anh chống một tay bên người, lo lắng nhìn cô.
Ôn Sơ chớp mắt: "Tôi khóc à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!