"Em… em có." Trợ lý Tiểu Chỉ rụt rè giơ tay, tay kia nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Tề Viện và Thư My đồng loạt ngoảnh lại nhìn, Thư My lập tức lao tới.
Tiểu Chỉ hoảng hốt lùi về sau. Chúc Như liền chắn trước mặt cô bé. Thư ký Lý nói với Tiểu Chỉ: "Đưa cho tôi."
Tề Viện nghiến răng: "Lý Thiên, cậu dám."
Ngay cả lúc này, Tề Viện vẫn giữ vẻ cao ngạo. Tiểu Chỉ vô thức lùi lại, hốc mắt đỏ hoe, là vì thấy ấm ức thay cho Ôn Sơ. Cô nhìn thư ký Lý: "Chị ta gọi tên anh, chắc chắn các người cùng một phe."
Thư ký Lý thoáng khựng lại: "Không, tôi và cô Ôn mới là cùng một phe."
"Lý Thiên, cậu không muốn làm việc nữa phải không."
"Cô Tề, cậu ấy là thư ký của tôi, không phải của cô." Giọng Cố Trình lạnh lùng vang lên. Tề Viện giật mình ngẩng đầu, thấy anh đang ôm lấy Ôn Sơ, giọng trầm lạnh giá: "Cô Tề gặp thư ký của tôi cũng nên cung kính gọi đúng chức vị của cậu ấy đi."
Tề Viện chưa từng bị ai làm mất mặt như thế.
Cái gì mà "cô Tề gặp thư ký của tôi cũng nên…"
Huống hồ hai nhà Cố – Tề vốn là thế gia giao hảo.
Tiểu Chỉ vội đưa điện thoại cho Chúc Như, cô không tin ai khác, mà bản thân lại không giữ nổi thứ quan trọng này. Khương Nhiên, Lệ Thanh và mấy người khác tới sau, thật ra họ cũng vẫn sợ Tề Viện. Danh tiếng của cô ta trong giới vốn lẫy lừng, lại có chỗ dựa quá lớn. Trước đây, khi Khương Nhiên quay phim ở đoàn phim Thanh Bình truyện, chỉ cần buông vài câu trêu chọc, đã bị quản lý chặn lại, đủ thấy Tề Viện có hậu thuẫn lớn thế nào.
Lúc này, trừ đạo diễn Đường, e rằng chỉ có Cố thiếu mới dám mở miệng, dám phản bác Tề Viện, dám che chở cho Tiểu Chỉ giữ chiếc điện thoại ấy.
Đạo diễn Đường bước lên, nhìn chằm chằm Tề Viện: "Cô Tề tới địa bàn của Đường Nhân chế tác mà giở thói, đánh bị thương nữ chính của tôi, tôi sẽ sang Tinh Hà tìm Hạ tổng các người nói chuyện cho ra nhẽ."
Hạ tổng?
Tề Viện dĩ nhiên chẳng sợ gì. Dù Hạ tổng có xảo trá thế nào, vì thân phận của cô ta và vì cũng là cây hái ra tiền, ông ta chỉ có thể nhắm mắt bao che.
Tề Viện ngẩng cao đầu: "Được thôi, đạo diễn Đường cứ việc. Nhưng bây giờ, tôi muốn các người giao điện thoại ra, xóa hết video kia đi."
Chúc Như cười lạnh: "Cô nằm mơ đi."
Ánh mắt Tề Viện híp lại nhìn về phía Chúc Như.
Lệ Thanh không chịu nổi nữa: "Sao lại có hạng người vô liêm sỉ đến vậy."
"Người vô liêm sỉ thì có nhiều lắm." Có người che miệng thì thầm, "Nghe nói cô ta còn bắt nạt cả những trợ lý yếu đuối."
Cố Trình liếc về phía thư ký Lý.
Thư ký Lý hiểu ý Cố tổng, anh ra hiệu cho mấy nhân viên trường quay, vài người tiến lên, giả vờ chen lấn, ép Tề Viện và Thư My lùi lại. Thư My cau mày: "Các người làm gì vậy?"
Tề Viện loạng choạng do bị dồn ép, Thư My vội vàng đỡ lấy.
Sùng Dung và Khương Nhiên liếc nhau, cả hai bước ra, dáng vẻ nhàn nhã nhưng cùng đi về phía Tề Viện, ép cô ta phải rút khỏi chỗ này. Lúc này Thư My mới sực tỉnh, dù sao đây cũng là địa bàn của đoàn phim "Phong Nguyệt Vãn".
Lệ Thanh cũng từ trong đám đông nhảy ra, vừa đi vừa quạt tay:
"Ôi giời, nóng quá, còn thấy cả một con gián nữa, ghê chết đi được."
Mấy động tác như vô tình ấy lại khiến Tề Viện liên tiếp lùi bước. Cô ta đột ngột nhìn về phía Cố Trình.
Cố Trình đứng giữa đám đông, đôi mắt lạnh lẽo như mực đen.
Mà trước kia, anh chưa từng nhìn cô ta bằng ánh mắt xa lạ đến vậy.
"Chúng ta đi thôi, bọn họ đang giở trò côn đồ." Thư My che chở cho Tề Viện, nói. Tề Viện ngông cuồng bao năm, nay lần đầu lâm vào cảnh chật vật, nhục nhã đến tận cùng. Nhìn đám người đang ép mình lùi ra, cô ta cắn răng: "Tôi sẽ nhớ hết từng kẻ một."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!