Người đến chẳng mang ý tốt.
Quả thật có cái gan này.
Trong giới gần như là đi đến đâu cũng có người phải tránh.
Phản ứng đầu tiên của Chúc Như là: Tề Viện không giống phần lớn những nữ diễn viên khác trong giới, sau lưng có nhà họ Tề chống lưng, lại thêm diễn xuất trước nay cũng không tệ. Chúc Như đã từng gặp Tề Viện vài lần, nhiều diễn viên kỳ cựu ở Khải Mộng mỗi khi thấy Tề Viện thường chọn cách né tránh, cô cũng từng chứng kiến vài lần đãi ngộ đặc biệt mà trong giới dành cho Tề Viện.
Thời điểm kịch bản gửi đến nhiều nhất có tới hơn sáu mươi cuốn, đều đưa cho cô ta chọn từng quyển, chỉ một câu của cô ta có thể khiến đoàn làm phim đổi ngay một diễn viên mà cô ta không thích.
Địa vị của cô ta đã cao đến mức ấy.
Ôn Sơ lại càng hiểu rõ tính khí của Tề Viện, thậm chí cô còn biết Tề Viện thích hút loại thuốc lá nào. Lần này Tề Viện tới, tất nhiên không phải để ôn chuyện cũ.
Huống hồ, giữa họ cũng chẳng có chuyện cũ nào để mà nhắc lại.
Tề Viện bước thẳng về phía bọn họ.
Chúc Như lập tức phản ứng, bước lên che trước mặt Ôn Sơ, mỉm cười nói: "Cô Tề với quản lý Thư đến khi nào thế? Sao không báo trước một tiếng? Tổ phim chúng tôi thật sự vinh hạnh lắm."
Tề Viện khoanh tay, đeo kính râm tối sẫm, sống mũi cao thẳng, lạnh giọng: "Không cần giả bộ khách sáo. Việc mà Khải Mộng làm, tôi, Tinh Hà, cùng cả nhà họ Tề đều đã biết rõ."
Nhắc tới bấy nhiêu thế lực, chính là để đè ép Chúc Như.
Chúc Như chỉ mỉm cười: "Chẳng qua cũng chỉ là một cách tiếp thị thôi mà, cô Tề trước nay cũng đâu ít lần bôi xấu người khác."
Tề Viện lạnh lùng cười: "Cô dám bôi nhọ Tề Viện tôi thì khác hoàn toàn với việc đi bôi nhọ các diễn viên khác."
Chúc Như lại cười: "Khác chỗ nào? Cô chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên, đều có hai chân đi đứng, chẳng lẽ cô biết bay?"
Quản lý nhỏ nghe đến đây bật cười "phụt" một tiếng.
Thư My lập tức trừng mắt một cái.
Tề Viện nheo mắt, lười đôi co với Chúc Như, quay sang nhìn chằm chằm Ôn Sơ: "Không dám ra mặt à?"
Ôn Sơ khoác trên người bộ cung phục nặng nề, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Tề Viện, đưa tay kéo Chúc Như về phía mình. Chúc Như còn giãy giụa, nhưng Ôn Sơ cứ thế kéo cô ra sau, rồi hỏi: "Không biết lần này chị tới đây là có chuyện gì không?"
Phục trang của đoàn phim Đường Nhân xưa nay nổi tiếng cầu kỳ, mặc vào tất nhiên đẹp đẽ, khí vận khác hẳn.
Tề Viện vào nghề bao năm mà chưa có dịp hợp tác với Đường Nhân, lần này vốn là cơ hội, nay lại bị Ôn Sơ giành mất. Trên người Ôn Sơ là bộ cung phục tỉ mỉ, trang điểm rực rỡ, đâm thẳng vào mắt Tề Viện đến đau nhói—đáng lẽ đó phải là của cô ta.
Ánh mắt Tề Viện dừng trên người Ôn Sơ vài giây, rồi bật cười lạnh: "Tiểu nhân đắc chí."
Ôn Sơ cũng nheo mắt. Trước kia làm diễn viên đóng thế, cô thường chẳng mấy khi để ý tới Tề Viện bởi cô vốn bị đối đãi lạnh nhạt. Giờ dĩ nhiên cũng chẳng việc gì phải sợ. Cô đáp: "Tiểu nhân? Ai là tiểu nhân còn chưa chắc đâu."
"Ôn Sơ!" Thư My quát lên.
Cô ta vốn quen mắng Ôn Sơ như thế, bây giờ cũng vậy, thành thói rồi.
Ôn Sơ không buồn để tâm, nghĩ nếu Tề Viện không nói rõ muốn làm gì thì thôi khỏi tiếp chuyện nữa.
Lúc này, Tề Viện mở túi lấy ra một tấm thẻ, đưa tới trước mặt Ôn Sơ: "Ba triệu, rời khỏi giới giải trí đi. Tôi biết gia đình cô vốn chẳng dư dả gì, ba triệu với cô hẳn là một con số lớn, cầm về quê, muốn làm gì thì làm."
Chúc Như trợn tròn mắt, theo bản năng định bước lên.
Ba triệu, định bố thí cho ăn mày chắc.
Thù lao ký "Phong Nguyệt Vãn" của Ôn Sơ tuy không cao, nhưng cũng hơn ba triệu không biết bao nhiêu lần, huống hồ "Ngày Nghị Lực" của Tinh Diệu cũng trả giá không hề thấp, thèm gì để mắt tới ba triệu ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!