Chương 35: Chỉ cần nhìn qua đã biết là người đắt giá

Có bài học lần trước, cho dù không ngồi cùng bàn, mọi người cũng không dám đem Ôn Sơ với Khương Nhiên ra làm trò đùa nữa. Thực ra cũng chẳng cần phải đùa, bởi sau một thời gian cùng diễn, Ôn Sơ với Khương Nhiên ngày ngày tiếp xúc, đã rất hiểu nhau. Khương Nhiên nhìn đồ Cố Trình gửi tới, không gắp cho Ôn Sơ, mà chỉ gắp phần mình gọi.

Ôn Sơ khẽ nói cảm ơn, rồi ăn.

Một ngày quay phim thực sự rất mệt, tối qua còn quay đến tận ba giờ sáng, sáng hơn sáu giờ đã dậy, ngủ chưa nổi ba tiếng.

Lệ Thanh chống cằm, ghé sát tai Ôn Sơ nói: "Nói thật nhé, bạn trai cũ của cô, chất lượng cao thật đấy."

Ôn Sơ khựng lại, tách trà khẽ ngừng.

Cô theo ánh mắt của Lệ Thanh nhìn sang, Cố Trình cởi áo vest, bên trong là sơ mi đen, khuy tay áo mở, dung mạo tuấn tú, tự nhiên toát ra vẻ cao quý.

Giữa khung cảnh náo nhiệt đầy khói lửa phàm trần này, anh càng thêm nổi bật.

Có những người đàn ông, chỉ cần nhìn qua đã biết là người đắt giá.

Anh chính là như vậy.

Lệ Thanh cười: "Anh ấy vừa nhìn đã biết là kiểu đàn ông xa xỉ, không với tới nổi."

Nghe vậy, Ôn Sơ hơi ngạc nhiên vì suy nghĩ của mình và Lệ Thanh lại giống nhau. Cô thu ánh mắt, chạm phải ánh nhìn trêu chọc của Lệ Thanh, rồi cũng mỉm cười. Cô nhấp ngụm trà, nói: "Cô nói đúng."

Lệ Thanh phá lên cười, dí sát lại: "Thế thì cô chắc được lợi không ít rồi."

Ôn Sơ bất ngờ trước sự táo bạo ấy, chỉ biết bất lực cười, mấy nữ diễn viên khác cũng cười ầm lên. Khương Nhiên, Sùng Dung và một nam diễn viên khác nhìn nhau, trong mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Vài người phụ nữ ngồi một chỗ đã thành một vở kịch, huống hồ lại là trong giới giải trí, chuyện nữ minh tinh nói chuyện táo bạo hơn đàn ông cũng chẳng lạ.

Ôn Sơ nhớ lại những năm tháng từng gần gũi ấy, vành tai hơi nóng lên.

Cô chỉ chăm chú ăn khuya.

Bàn bên trong quán lại yên tĩnh hơn nhiều. Giám đốc sản xuất kéo Cố Trình nói chuyện, anh nghe tiếng cười rộ của bàn bên, chỉ lặng lẽ uống trà.

Anh chẳng nghe thấy họ đang nói gì.

Thư ký Lý thì thỉnh thoảng liếc sang, thấy Khương Nhiên và cô Ôn tuy ngồi cạnh nhau nhưng chẳng có hành động gì quá thân mật, trong lòng mới khẽ thở phào.

Mọi người đều mặc phục trang đi ăn, Ôn Sơ ăn rất cẩn thận, sợ làm bẩn xiêm y. Đạo diễn Đường yêu cầu rất cao, phi tần cấp nào mặc cung phục cấp đó, thêu hoa thì phải thêu hoa, dệt kim tuyến thì phải dệt kim tuyến, toàn là đồ quý giá. Ăn xong, Ôn Sơ đi cùng Lệ Thanh về phòng thay đồ.

Trợ lý nhỏ theo sau xách đồ giúp, ngáp liên hồi.

Khương Nhiên gọi ông chủ tính tiền.

Ông chủ cười: "Đã có người thanh toán rồi." 

Sùng Dung hỏi: "Ai trả vậy?"

Ông chủ chỉ sang bàn bên, Khương Nhiên nhìn theo, thư ký Lý gật đầu với anh, còn Cố Trình thì chẳng ngoảnh lại, nhưng mọi chuyện đều nằm trong tay anh.

Sùng Dung nhướn mày: "Xem ra cậu là cái gai trong mắt Cố tổng rồi." Khương Nhiên chỉ cười, cất điện thoại đi.

Hai người rời quán ăn khuya.

Trong phòng nghỉ của đoàn phim, Ôn Sơ được bố trí riêng một gian, nữ chính tất nhiên có đãi ngộ riêng. Đêm khuya, đạo cụ, ánh sáng, trường vụ… đều tan làm hết, cả đoàn trở nên yên tĩnh. Vào phòng nghỉ, Ôn Sơ lấy quần áo vào phòng thay đồ.

Trợ lý nhỏ ngồi vẹo trên sofa, dụi mắt ngáp, vốn định chờ Ôn Sơ thay đồ xong để xem có cần giúp gì, nhưng buồn ngủ quá, thiếp đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!