Chương 32: Chị nói đúng, có thì cứ nhận lấy

Từ phòng nghỉ đi ra, Cố Trình bước thẳng về phía phòng bao. Vừa đẩy cửa, bên trong mọi người vẫn chưa ăn uống gì, lặng lẽ ngồi đó. Giám đốc sản xuất vội vàng đứng bật dậy, nhìn về phía Cố Trình, gượng cười: "Cố tổng…"

Anh đảo mắt nhìn quanh, không thấy Ôn Sơ.

Khương Nhiên cũng đứng lên, ánh mắt tỏ vẻ không tán đồng, nhìn chằm chằm Cố Trình. Anh đi vào, đến bên bàn, trong bầu không khí yên ắng, chậm rãi cầm một chai rượu rót vào ly.

Anh nói: "Tôi và Ôn Sơ từng yêu nhau."

Cả phòng xôn xao. Rượu rót đầy, anh nâng ly, quét mắt nhìn mọi người với vẻ mặt khác nhau: "Như mọi người đã thấy, chia tay rồi tôi vẫn không cam lòng, nên từ Kinh thị đuổi theo đến tận đây."

"Trước đây công việc của Ôn Sơ khá đơn giản, không vướng bận nhiều với diễn viên nam. Tôi cũng không hiểu rõ thói quen của đạo diễn Đường, không biết phải nhập vai thì cần làm những bước chuẩn bị trước, thật sự xin lỗi, vì ghen tuông không đúng lúc mà gây ra chuyện này, để mọi người chê cười rồi."

Nói xong, anh ngửa cổ uống cạn.

"Ấy, Cố tổng…" Giám đốc sản xuất nào dám để anh uống một mình, lập tức nâng ly theo, những người khác thức thời cũng làm theo.

Cố Trình cầm bình rượu, từ tốn rót ly thứ hai.

Anh nâng ly, nói: "Ôn Sơ có được vai diễn này không dễ dàng gì. Cô ấy rất trân trọng bộ phim đầu tiên của mình, tính tình lại dịu dàng, đơn thuần, mong sau này mọi người quan tâm, giúp đỡ cô ấy nhiều hơn."

Vài nữ diễn viên thoáng ngẩn ra.

Trưởng phòng sản xuất vội đáp: "Chắc chắn rồi, Cố tổng, anh cứ yên tâm."

Anh uống xong ly thứ hai, lại thong thả rót tiếp ly thứ ba. Ngước mắt lên, anh nói: "Ôn Sơ có thể diễn Minh Nguyệt Uyển Nhi không phải vì tôi đầu tư, mà là nhờ thực lực của chính cô ấy. Tôi bỏ vốn vào Phong Nguyệt Vãn cũng là bởi cô ấy."

"Tôi sẽ duy trì đầu tư lâu dài cho Phong Nguyệt Vãn, cho đến khi phim phát sóng xong."

Mắt giám đốc sản xuất sáng rực, vội nâng ly: "Cảm ơn Cố tổng, cảm ơn Cố tổng!"

Mọi người thấy thế cũng đồng loạt đứng dậy nâng ly, ngay cả Khương Nhiên cũng vậy. Cố Trình uống cạn ly cuối cùng, đặt xuống bàn, giọng ôn hòa: "Mọi người cứ tiếp tục dùng bữa, tôi không quấy rầy nữa."

Thư ký Lý bước lên lấy áo khoác của anh cùng chiếc túi nhỏ của Ôn Sơ. Cố Trình xoay người đi ra ngoài, giám đốc sản xuất nhanh nhảu theo sau: "Cố tổng, để tôi tiễn anh."

"Trời ạ, vậy Tinh Diệu… chính là công ty con của Cố thị à?" Vài nữ diễn viên tụm lại thì thầm.

"Dạo này Tinh Diệu quả thật lắm chuyện."

Đạo diễn Đường ấn nhẹ vai Khương Nhiên: "Không cần áp lực."

Khương Nhiên mỉm cười dịu dàng: "Không đâu."

Có người ghé lại nói: "Đây chính là cảnh ra oai phủ đầu đấy."

Khương Nhiên xoay xoay điện thoại, cười nhạt, không trả lời.

Khi xe đồ ăn được đẩy vào phòng, Ôn Sơ chưa ăn ngay. Chúc Như bưng bát canh đặt trước mặt cô, Ôn Sơ cầm điện thoại, mở nhóm của đoàn phim, gõ vài chữ.

Ôn Sơ: Xin lỗi mọi người về chuyện tối nay.

Lệ Thanh trả lời đầu tiên: Có gì mà xin lỗi, đây đâu phải lỗi của cô.

Vu Mặc: Đúng rồi, không phải lỗi của cô đâu.

Vu Mặc: Cố tổng cũng đã nói rõ với bọn tôi rồi. Ôn Sơ, cô với Cố tổng là người yêu cũ, sao không nói sớm? Biết thế chúng tôi đã chẳng trêu chọc anh ấy.

Ôn Sơ khựng lại: Anh ấy đi giải thích?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!