Chương 27: Đừng dọn đi hết, để lại một ít đồ, được không?

Men say ập đến, nhưng đầu óc Ôn Sơ vẫn còn tỉnh táo, cô biết mình đang nói gì, chỉ là nói nhiều thì thấy mệt. Cô tựa lưng vào ghế, mơ màng ngủ thiếp đi. Chúc Như vẫn đang nhắn tin với Tịch Ninh.

Giọng Cố Trình trầm thấp vang lên: "Chị ở đâu?"

Chúc Như ngẩng lên đáp: "Khu phố cũ, phía tây thành."

"Vậy để tôi đưa chị về trước." Chiếc Porsche đánh lái đổi làn, hướng về phía tây thành.

Chúc Như thoáng khựng lại, liếc sang Ôn Sơ đang ngủ bên cạnh. Cô biết Ôn Sơ sống ở ngoại ô, phải đi đường cao tốc mới tới được, nên quả thực đưa mình về trước sẽ hợp lý hơn. Hơn nữa, tổng biên tập Tịch cũng đang trên đường đến, không cần lo lắng.

Rất nhanh, xe đã đến khu phố cũ.

Chúc Như xuống xe, vòng ra chỗ ghế lái, gõ nhẹ lên cửa kính, nói với Cố Trình: "Nhờ cậu chăm sóc cô ấy giúp tôi."

Cố Trình gật đầu.

Cửa kính kéo lên, xe lại lăn bánh. Chiếc Porsche đen hướng thẳng về cao tốc. Từ gương chiếu hậu, Cố Trình nhìn thấy Ôn Sơ nghiêng đầu ngủ, mái tóc mềm mại, khuôn mặt an tĩnh.

Cô khẽ rụt vai một cái, Cố Trình liền thu tầm mắt, chỉnh nhiệt độ điều hòa. Xe tấp vào lề, bật đèn cảnh báo, anh xuống xe, lấy gối ôm ra mở, đó là cái Ôn Sơ từng mua, màu be nhạt. Anh cẩn thận mở ra, cúi người đắp lên cho cô. Cô ngủ say, mang theo mùi rượu nhè nhẹ, hơi thở đều đặn.

Cố Trình nhìn cô thật lâu, đến khi vài chiếc xe thể thao vun vút lao qua, gió thốc mạnh như muốn đánh thức kẻ trong mộng, anh mới đứng thẳng dậy, đóng cửa, quay lại ghế lái.

Đèn cảnh báo tắt, xe lại tiếp tục.

Giờ cao điểm thường hay tắc, nhưng về đêm thì thông thoáng hơn nhiều. Nửa tiếng sau, Porsche rẽ khỏi cao tốc, dừng trước khu chung cư Xuân Phong.

Cố Trình xuống xe, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ căn hộ nơi hai cô ở, tối om. Tịch Ninh chưa về.

Anh dựa vào xe, châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ. Hút xong, anh tháo cúc áo ở cổ, mở cửa xe nhìn vào, Ôn Sơ vẫn ngủ, tóc buông trên vai, hàng mi dịu dàng.

Cố Trình ngắm cô vài giây, khẽ thì thầm: "Biến đi ư."

Tâm can bồn chồn, anh không kiềm chế được, cúi xuống, ghé sát bên cô, hít lấy hương thơm nơi cổ cô. Ôn Sơ trở mình trong mơ, động tác của Cố Trình ngưng lại, anh khẽ nói ở bên tai cô: "Được."

Nhưng anh không lập tức rời đi, mà lùi ra chút, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa chân mày cô. Sau đó, anh mới bước ra, dựa vào xe, chờ Tịch Ninh.

Tịch Ninh vội vã tới nơi. Chiếc xe Jeep dừng lại, cô vừa nhìn đã thấy Cố Trình đứng dựa vào xe, áo sơ mi đen xắn tay, vai rộng chân dài, dáng vẻ tuấn tú.

Cô xuống xe hỏi: "Cô ấy đâu?"

Cố Trình ngẩng mắt: "Ngủ rồi."

"Ồ, vậy tôi gọi cô ấy dậy." Tịch Ninh bước lên.

Cố Trình ngăn lại: "Đừng làm ồn, để tôi bế cô ấy lên."

Tịch Ninh: "…"

"Được thôi." Cô lấy chìa khóa nhà.

Cố Trình mở cửa xe, khẽ nhấc gối ôm, vòng tay bế Ôn Sơ lên. Tịch Ninh cầm túi xách và điện thoại của Ôn Sơ, đi trước quẹt thẻ vào cửa. Lạ thay, trước kia cô và Cố Trình thường đối chọi gay gắt, sau khi Ôn Sơ chia tay với anh, điều đó lại giảm đi.

Nghĩ kỹ, chắc bởi Cố Trình đã hạ mình, thay đổi, nên cô cũng không còn thấy cần phải đối đầu nữa.

Cửa mở ra.

Cố Trình đặt Ôn Sơ lên giường sofa, đắp chăn, rồi đứng dậy rời đi. Anh dặn Tịch Ninh: "Chuẩn bị chút thuốc giải rượu, nửa đêm cô ấy có thể sẽ nôn."

Tịch Ninh gật đầu: "Biết rồi, anh yên tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!