Xác nhận xong, Chúc Như cho người mang hợp đồng tới, đi cùng còn có cả bộ phận pháp lý của công ty. Lần này Ôn Sơ đã chuẩn bị kỹ càng hơn, cô cũng mời thêm một luật sư riêng.
Có luật sư giám sát, những lời hứa miệng bắt buộc phải ghi rõ thành văn bản. Chúc Như đã hai năm không dẫn dắt nghệ sĩ mới, trong tay toàn là những diễn viên lâu năm. Gọi là quản lý thì đúng, nhưng thực chất chẳng có bao nhiêu việc, mấy tháng mới gặp một lần. Lần này, Chúc Như chính thức trở thành quản lý của Ôn Sơ, là người định hướng con đường sự nghiệp cho cô.
Ký hợp đồng xong, Chúc Như bảo Ôn Sơ về nghỉ trước, còn cô ấy cần xem lại những kịch bản mà trước đây cô từng đóng thế.
Ngoài ra, việc Ôn Sơ sẽ ra mắt như thế nào, cũng là một câu hỏi lớn. Cô cần một ê
-kíp như thế nào, Chúc Như lập tức triệu tập nhân sự công ty họp bàn.
Ôn Sơ cầm chặt bản hợp đồng trong tay, nhìn thoáng sang Tịch Ninh. Tịch Ninh mỉm cười, nghiêng đầu trêu: "Chúc mừng nhé, chính thức trở thành nghệ sĩ của Khải Mộng rồi."
Ôn Sơ khẽ lẩm bẩm: "Cứ như là đang mơ vậy."
"Đây là sự thật." Tịch Ninh khoác vai cô: "Đi thôi, sắp tới cậu có thể liên hệ với đạo diễn Đường để thử vai. Nếu thành công, Chúc Như chắc chắn sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác."
Hai người cùng rời khỏi Khải Mộng. Ngoài trời nắng gắt, ánh sáng rọi xuống những tán cây, cành lá cũng như đang tỏa sáng.
Ôn Sơ ngẩng mặt, khóe môi cong lên, cô giơ bản hợp đồng nhìn lại một lần nữa. Trái tim cô rạo rực, hai mươi tám tuổi, cuối cùng cô cũng sắp chính thức trở thành một diễn viên.
Trong đầu, cô bất giác nhớ về hồi năm nhất đại học, khi kéo vali bước chân vào cổng Học viện Điện ảnh. Khi ấy, ước mơ của cô cao hơn trời, đã ngấm ngầm tưởng tượng về dáng hình của mình trước ống kính.
Chỉ là, cô không ngờ, lại phải chờ tới tám năm.
Tịch Ninh nhận một cuộc gọi, nhướn mày, cúp máy rồi nhìn Ôn Sơ: "Hôm nay Tề Viện đi thử vai, thành tích không tệ, đã được lưu tên lại rồi."
Ôn Sơ khựng lại, rồi tỉnh táo hỏi: "Lưu tên?"
Hai người đi tới bãi đỗ xe, Tịch Ninh nói: "Nghĩa là đạo diễn Đường ghi nhớ tên cô ta, chuẩn bị cho thêm cơ hội thử vài lần nữa. Đạo diễn Đường kén người lắm, ông ấy chọn diễn viên không chỉ hợp vai mà còn hợp cảm giác. Có thể lần này Tề Viện đã chạm tới một điểm khiến ông ấy chú ý…"
Ngồi vào xe, Ôn Sơ khẽ nói: "Vốn dĩ diễn xuất của cô ta không tệ, đôi khi chỉ là vấn đề về thái độ."
"Diễn xuất đúng là có phần thụt lùi, đây là sự thật. Nhưng không thể phủ nhận cô ta có kinh nghiệm, cũng biết nghiên cứu. Nếu nhắm đúng vai diễn mà chịu khó tìm hiểu thêm, được giữ lại cũng là chuyện bình thường." Tịch Ninh vừa khởi động xe vừa đáp.
Ôn Sơ gật đầu.
Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho phía chế tác của đạo diễn Đường, báo rằng mình đã ký hợp đồng với Khải Mộng, chấn thương ở chân cũng đã khỏi, sẵn sàng đi thử vai bất cứ lúc nào.
Bên chế tác nhanh chóng trả lời: Rất tốt, vậy hẹn vào ba giờ chiều mai.
Ôn Sơ: Được.
Tịch Ninh hỏi: "Thế nào rồi?"
"Ba giờ chiều mai."
Tịch Ninh siết vô lăng: "Tuyệt, đi ăn mừng thôi."
Chiếc xe Jeep chạy ra khỏi con ngõ nhỏ ở khu phố cũ, phía đối diện là trung tâm sầm uất với những tòa cao ốc chọc trời nằm san sát nhau.
–
Tầng cao nhất của tập đoàn Cố thị.
Cố Trình lật tài liệu, ký tên. Điện thoại reo, anh trượt ngón tay nhận máy. CEO của Tinh Diệu ở đầu dây bên kia nói: "Cố tổng, cô Ôn từ chối chúng ta rồi, cô ấy ký với Khải Mộng."
Động tác của Cố Trình dừng lại.
CEO tiếp: "Vậy số tài nguyên mà chúng ta chuẩn bị thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!