Chương 21: (Vô Đề)

Lên xe, Tịch Ninh khởi động động cơ. Ôn Sơ đặt cây nạng bên cạnh, quay đầu nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ, bàn tay đặt lên phần kim loại cứng lạnh của chiếc nạng

Tịch Ninh liếc thấy Tề Viện đang đi đến bên xe của Cố Trình, khoanh tay đứng đó nói chuyện. Cố Trình kéo cửa kính xe lên, rồi nổ máy. Tề Viện tháo kính râm, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông trong xe.

Tịch Ninh thu ánh mắt, khẽ gọi: "Ôn Sơ."

"Ừm?" Giọng Ôn Sơ vang lên từ ghế sau.

Tịch Ninh rẽ sang một con đường khác, chạy về phía lối vào cao tốc, chậm rãi nói: "Nếu Cố Trình thật sự ở bên Tề Viện, cậu đừng buồn, phải bước tiếp về phía trước."

Ôn Sơ ngẩng mắt, giọng dịu dàng nhưng bình tĩnh: "Tớ không sao đâu."

"Không sao thì tốt."

"Chuyện tình cảm chẳng có gì to tát cả, mất đi cũng không chết được. Nhưng nếu không có tiền, mới thật sự là chết đấy." Tịch Ninh nói bằng vốn kinh nghiệm mình đã tích luỹ.

Ôn Sơ chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

Mấy ngày nay, cô thỉnh thoảng nhớ lại bốn năm qua, khi ở cạnh Tề Viện thì như bị ép uống thuốc độc, mà quay về bên Cố Trình thì lại ngọt ngào như mật. Nhưng chỉ cần nghĩ tới sự tốt đẹp anh dành cho Tề Viện, vị ngọt kia liền nhạt đi, xen lẫn cả độc dược. Nghĩ lại mới thấy, ở bên Cố Trình, cô chưa bao giờ được ưu ái, cái loại ưu ái mà anh sẽ nâng cô lên, rồi nhìn Tề Viện bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Cô chưa từng có được.

Một kẻ thế thân thì sao có thể sánh được với người vốn dĩ là chủ thể.

Chỉ cần nghĩ tới đây, trái tim cô lại lạnh đi vài phần, cho đến khi tê dại, rồi chậm rãi bước vào khoảng lặng bình thản.

Giờ đây, cô đang trên con đường từ tê dại tiến vào bình thản ấy.

Về đến căn hộ ngoại ô, xuống xe, lên lầu, ngồi xuống chiếc tatami bên cửa sổ cũng vẫn còn vất vả, nhưng về đến nhà thì tự khắc cũng thấy dễ chịu hơn. Trên đường về Tịch Ninh có mua hai suất mì, thực ra vì tay nghề nấu nướng của cô ấy cũng chỉ tầm tầm, nghĩ đến chuyện về nhà lại phải xào lại mấy món cũ thì thà ăn mì còn hơn, ít nhất còn có vài lát thịt bò.

Cô nói: "Bây giờ tớ mới thấy, biết nấu ăn đúng là tốt thật."

Ôn Sơ đáp: "Đợi tớ khỏi rồi, tớ sẽ nấu."

"Ừ, tớ mong đợi tay nghề của cậu đấy." Tịch Ninh vừa gắp miếng thịt bò, vừa nói: "Mấy hôm nữa cậu đỡ hơn, nhớ chuyển hành lý qua đây, trước mắt cứ ở cùng tớ một thời gian." Ôn Sơ gật đầu đồng ý.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên. Ôn Sơ mở ra, là tin nhắn từ đoàn phim Đường nhân, đạo diễn Đường gửi đến: Tôi nghe nói đoàn phim "Thanh Bình Truyện" xảy ra chuyện, diễn viên đóng thế bị rơi khi đang treo trên dây cáp, là cô à?

Ôn Sơ khựng lại, không muốn để đạo diễn Đường nghĩ rằng chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim sau này nên trả lời: Là tôi, nhưng không sao rồi, chỉ trật chân chút thôi.

Đạo diễn Đường nhắn lại ngay: Tôi biết ngay mà, đoàn phim Thanh Bình Truyện ấy nhiều chỗ làm việc cẩu thả lắm. Cô không sao là tốt rồi.

Ông lại nhắn tiếp: Hợp đồng của cô giờ thế nào rồi?

Ôn Sơ dĩ nhiên muốn có cơ hội thử vai trong "Phong Nguyệt Vãn", dù hiện giờ vẫn chưa thể huỷ bỏ hợp đồng, cũng chưa rõ tiến độ bên Cố Trình, nhưng vẫn trả lời: Tôi đang thương lượng, đạo diễn Đường, xin cho tôi thêm chút thời gian.

Đạo diễn Đường: Thời gian tôi để dành cho cô rồi, nhưng có giữ được hay không lại là chuyện khác.

Ôn Sơ: Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Đạo diễn Đường: Ừ.

Ông không gửi thêm tin nào nữa. Trong tay ông còn cầm khá nhiều hồ sơ diễn viên, đều muốn đến thử vai. Ông để thời gian cho Ôn Sơ là thật, nhưng nếu có người thích hợp hơn, ông cũng sẽ cân nhắc.

Tịch Ninh hỏi: "Ai nhắn cho cậu thế?" Ôn Sơ đưa điện thoại cho cô xem.

Xem xong, Tịch Ninh thoáng kinh ngạc, ngẩng lên: "Đoàn phim Phong Nguyệt Vãn thật sự tìm đến cậu à?"

"Ừ đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!