Ôn Sơ thật sự rất biết ơn Tề Viện. Cô mang trong mình giấc mơ được thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, muốn ở lại Bắc Kinh để tiếp tục theo đuổi đam mê, nhưng mẹ cô lại mắc bệnh nặng.
Khi ấy, bố cô vẫn chưa được thăng chức thành kỹ sư phụ trách chính, gia đình đã cạn kiệt tiền bạc để có thể lo cho cô học hành. Lúc đó, cô đã quyết định bỏ học và trở về bên bố mẹ.
Chính Tề Viện đã cứu cô bằng bản hợp đồng ấy.
Cố Trình tắt đèn trong phòng ăn, bế cô lên và đi vào phòng ngủ chính.
Ôn Sơ ôm lấy cổ anh, đôi mắt và nụ cười của cô toát lên sự hạnh phúc. Cố Trình mỉm cười, hôn nhẹ lên cổ cô, nụ hôn ấm áp kéo dài.
Ôn Sơ đưa môi về phía mặt anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nốt ruồi trên yết hầu của anh. Anh nắm lấy tay cô, mắt nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt đó là khát khao, anh m*t lấy đôi môi cô.
Ngay khoảnh khắc đó, không gian trong phòng trở nên nóng bức, chăn mỏng rơi xuống đất, mềm mại như lụa, trải dài ra.
Một lúc lâu sau, Ôn Sơ ướt đẫm mồ hôi, ngồi trong lòng anh, chiếc váy trắng trên người cô xộc xệch. Cố Trình vuốt tóc cô, thấy cổ họng anh hơi động, vẫn còn hơi ấm.
Điện thoại rơi xuống đất và vang lên, Ôn Sơ quay đầu nhìn, là tin nhắn từ Yến Hành. Yến Hành là người của nhà họ Yến tại Hải Thành, cũng là bạn của Cố Trình. Cô thở hổn hển một chút: "Anh có tin nhắn."
Cố Trình: "Chờ chút nữa hẵng xem."
Ôn Sơ cười, cô nhẹ nhàng rời khỏi cổ anh, khẽ cong người ra phía sau, thân hình mềm mại như nước, Cố Trình nheo mắt, nhìn vào thắt lưng quyến rũ không thể che giấu. Ôn Sơ dễ dàng với tay lấy chiếc điện thoại, đứng dậy trở lại, khuôn mặt cô ửng đỏ, đưa điện thoại cho anh.
Cố Trình nhìn cô vài giây, tay siết chặt lấy eo cô, giọng anh trầm thấp: "Em muốn khiến anh chết vì em sao?"
Ôn Sơ chớp mắt, nhét điện thoại vào tay anh: "Nhanh lên, xem đi."
Cố Trình nhận lấy, mở màn hình ra.
Yến Hành gửi một tin nhắn từ bác sĩ, người này vừa mới đến Bắc Kinh. Tin nhắn tiếp theo là câu hỏi: "Địa chỉ nhà Tề Viện không thay đổi chứ?"
Ôn Sơ nhìn thấy tên Tề Viện, trong lòng cô hơi chùng xuống, nhưng đó là một phản ứng tự nhiên trong công việc. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Anh đã tìm bác sĩ cho Tề Viện sao?"
Cố Trình ừ nhẹ, sao chép địa chỉ và gửi cho Yến Hành. Anh ngước mắt nhìn cô: "Cô ta bị lo âu, phải tìm bác sĩ trị liệu, không thể để cô ta gây phiền phức cho em như vậy được."
Ôn Sơ khẽ cong môi cười.
Cố Trình và Tề Viện quen nhau, cô cũng không bất ngờ, bởi trong buổi tiệc sinh nhật của Tề Viện cô đã gặp Cố Trình. Nhà họ Tề và nhà họ Cố có giao dịch làm ăn, quan hệ không hề đơn giản, có thể nói, Ôn Sơ thông qua Tề Viện mà biết Cố Trình.
Trong buổi tiệc đó, cô chỉ là một diễn viên đóng thế như bóng ma, không hề có dấu ấn gì. Cô lẩn vào một góc uống rượu, khi khiêu vũ, Cố Trình và Tề Viện nhảy xong, anh đưa tay Tề Viện cho bạn trai cô ta, rồi anh lại bước tới và giơ tay về phía cô.
Cô nhìn bàn tay ấy, không hiểu sao lại đưa tay lên, ngay lập tức bị anh kéo vào lòng, đôi mắt anh ánh lên nụ cười, dẫn cô vào giữa sàn nhảy, cô nhẹ nhàng ngước mắt nhìn anh.
Anh cười, nói: "Tôi là Cố Trình, còn em?"
Cô trả lời dưới ánh đèn lấp lánh: "Tôi là Ôn Sơ."
"Ôn Sơ, chào em…" Giọng anh nhẹ nhàng và dễ chịu vang lên trên đỉnh đầu cô.
Sau buổi tiệc sinh nhật ấy, Cố Trình và cô đã trai đổi thông tin liên lạc.
Lần gặp lại thứ hai là ở phim trường, lúc đó cô đang đứng thay cho Tề Viện. Khi ký hợp đồng ban đầu, cô là người đóng thế cho Tề Viện, ngoại trừ những cảnh đánh nhau, còn lại đều do cô làm, bao gồm cả những cảnh nguy hiểm, khỏa thân, hoặc thay tay, vân vân, người đại diện nói cô là dành riêng cho Tề Viện.
Dù cô không thích cách nói đó, nhưng suốt tám năm qua, đúng là cô đang àm công việc ấy. Khi ấy cô còn ngây thơ, nghe theo chỉ đạo của đạo diễn, đứng trong vòng sáng, phía sau là bóng tối, rồi cô nhìn thấy anh mở rèm đi vào, mắt anh cười nhìn cô. Anh đến thăm Tề Viện, nhưng tình cờ cũng nhìn thấy cô.
Sau đó, những lần gặp lại ngày càng nhiều hơn. Cố Trình là thiếu gia gia tộc lớn ở Bắc Kinh, anh thường xuyên tham gia các hoạt động, đôi khi cô giúp Tề Viện lấy đồ, hoặc tham dự tiệc, sự kiện, đều có thể thấy bóng dáng anh.
Anh luôn quan tâm cô.
Một lần cô nhận được điện thoại nói anh say rượu, có thể đến đón anh không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!