"Cố Trình đã từng yêu Tề Viện." Nước mắt lại dâng đầy nơi khóe mắt Ôn Sơ, cô quay sang nhìn Tịch Ninh: "Bao nhiêu năm nay tớ vẫn không hiểu nổi, tại sao anh ta lại tốt với Tề Viện đến thế. Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nhớ đến, chúng ta vốn chỉ nghĩ vì hai nhà họ có quan hệ thân thiết nên anh ta mới quan tâm cô ta. Quan tâm đến mức, cho dù tớ là bạn gái anh ta, cũng chẳng thể vượt qua được cô ta.
Nhưng tớ cam tâm tình nguyện, thậm chí còn tự an ủi mình rằng, chỉ cần anh ta yêu tớ là đủ."
"Nhưng sự thực lại không phải vậy. Là bởi vì anh ta từng yêu Tề Viện."
Tịch Ninh sững lại. Trong những lúc thấy Ôn Sơ tủi thân, trong đầu cô cũng từng thoáng qua vài ý nghĩ, nhưng chưa bao giờ dám nói ra, cũng chẳng đi tìm bằng chứng, bởi quả thực cô thấy Cố Trình đối xử với Ôn Sơ rất tốt. Cô bật cười đầy chua chát: "Ra là thế. Đã có người mình thích, vậy thì còn tìm bạn gái làm gì, hơn nữa còn tìm cậu, cho cậu hy vọng."
Nước mắt Ôn Sơ càng rơi dữ dội, cô siết chặt ly trong tay: "Bởi vì tớ trông giống Tề Viện."
"Cái gì cơ?" Nụ cười tức giận của Tịch Ninh lập tức đông cứng lại. Người quanh năm chìm trong con chữ như cô, vừa nghe đã buột miệng: "*Giống ở chỗ thục nữ dịu dàng sao?"
*Trong ngữ cảnh này, Tịch Ninh sử dụng câu hỏi này không phải để hỏi một cách nghiêm túc mà là một cách trêu đùa châm biếm. Cô ấy làm vậy để chỉ ra rằng sự so sánh giữa Ôn Sơ và Tề Viện có thể là một sự "phóng đại".
Ôn Sơ mím chặt môi, giọt lệ rơi thẳng vào ly nước: "Nói chính xác thì là kẻ thế thân."
"Điên rồ thật." Tịch Ninh bật dậy khỏi tấm tatami, giận dữ: "Đám công tử nhà giàu này sao cứ phải làm ra mấy chuyện như vậy? Yêu không được thì tìm một người giống na ná. b*nh h**n cả rồi sao? Cả thế giới này phải xoay quanh bọn họ chắc!"
Ôn Sơ lau dòng lệ đang lăn xuống cằm, nhưng trong mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Giọng cô nghẹn lại: "Tịch Ninh, tớ nhận ra điều khiến tớ đau đớn nhất, sụp đổ nhất, không phải chuyện làm thế thân, mà là việc anh ta thực sự đã yêu Tề Viện. Anh ta từng yêu cô ta, trong từng ngày, từng khắc của tuổi trẻ. Suốt bốn năm nay, qua tớ, anh ta vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Tề Viện…"
Càng nói, thân thể Ôn Sơ càng run rẩy. Cô co một chân lại, vòng tay ôm chặt lấy bản thân.
Tịch Ninh vội bước tới ngồi cạnh, kéo cô vào lòng: "Cậu với anh ta cãi nhau rồi sao?"
"Ừ, cãi nhau rồi." Ôn Sơ khẽ đáp: "Tớ hận lắm."
"Anh ta nói gì?"
Ôn Sơ nhắm mắt, dựa vào vai bạn: "Anh ta nói, giờ đã không còn coi tớ là thế thân nữa. Tức là từng có. Tịch Ninh, cậu còn nhớ không, lúc tớ mới chuyển đến ở căn nhà của anh ta, trong phòng thay đồ đã có sẵn quần áo rồi. Lúc đó tớ còn than với cậu mấy bộ đồ đó chẳng hợp với phong cách của tớ, anh ta mua nhiều như thế, thật phí phạm…"
"Thì ra khi ấy đã có dấu hiệu rồi."
Trong đầu Tịch Ninh thoáng hiện lên căn phòng thay đồ ấy. Khi đó cô chỉ cảm thấy phong cách rất giống Tề Viện, nhưng không nghĩ sâu xa. Hóa ra… hóa ra là vậy. Cô cắn chặt răng: "Cậu chia tay chưa? Ôn Sơ, nếu cậu chưa chia tay, tớ sẽ ép cậu phải chia tay."
Ôn Sơ tựa vào vai cô, khẽ gật đầu.
"Chia tay rồi. Tớ nói với anh ta, phải giải quyết hợp đồng cho tớ, đó là món nợ anh ta nợ tớ. Khi đó tớ chỉ muốn cắn, muốn đánh anh ta."
"Thế cậu có đánh không?" Tịch Ninh tức đến nỗi, nếu là cô, nhất định sẽ xé xác anh ta ra.
Ôn Sơ thì thầm: "Có, theo phản xạ, tớ đã tát anh ta một cái."
Thế nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh anh đứng ngoài xe hôm đó, bộ dạng nhếch nhác, áo sơ mi xộc xệch. Cô nghiêng mặt, trong nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tịch Ninh rút khăn giấy, lau nước mắt cho cô: "Cậu phát hiện anh ta từng yêu Tề Viện bằng cách nào? Tề Viện nói với cậu à?"
Ôn Sơ lấy điện thoại, mở đoạn video đã lưu sẵn, đặt lên bàn.
Tịch Ninh cầm lên xem.
Tiếng động cơ mô
-tô gầm rú, chàng trai trẻ tuấn tú xoay tay ga, dừng lại bên cạnh người con gái tóc đen dài, đưa cho cô ta chiếc mũ bảo hiểm. Ánh mắt anh chan chứa dịu dàng nhìn cô ta đội mũ lên. Ánh mắt ấy, so với lúc nhìn Ôn Sơ, còn tinh khiết hơn nhiều. Cái tình cảm của tuổi trẻ, vốn rất khó có thể che giấu. Đoạn video này chính là bằng chứng rõ ràng.
Ngay cả Tịch Ninh – kẻ ngoài cuộc – cũng chỉ thoáng nhìn đã nhận ra tình cảm ấy, huống hồ Ôn Sơ – người ở ngay bên cạnh bao năm. Khó trách cô lại sụp đổ.
Một người phụ nữ luôn chèn ép mình, lại chính là bạch nguyệt quang trong lòng bạn trai mình. Cán cân ấy làm sao có thể cân bằng?
Tịch Ninh lặng lẽ đặt điện thoại xuống, xoa nhẹ mái tóc bạn: "Tiếp theo cậu tính sao? Nếu anh ta chịu giúp cậu giải quyết hợp đồng, cậu còn muốn tiếp tục làm diễn viên không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!