*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lúc đó, mấy người khác cũng túm tụm lại quầy bar, không biết đang bàn tán chuyện gì. Cố Trình ngồi trên ghế cao, tiện tay cầm lấy điện thoại bấm vài cái.
Tịch Ninh còn chưa nghĩ xong đã bị Ôn Sơ kéo ra ngoài, cánh cửa sau lưng họ khép lại. Trên trời trăng sáng tròn vành vạnh, Tịch Ninh khoanh tay nhìn Ôn Sơ: "Cậu sợ cái gì chứ? Cũng đâu phải chưa từng tụ tập với bọn họ."
Ôn Sơ ngước mắt nhìn vầng trăng sáng, giọng dịu dàng: "Đúng là từng tụ tập. Nhưng cậu còn nhớ sinh nhật Tề Viện năm kia không? Ban đầu thì hòa nhập được một chút, nhưng sau đó tớ với cậu lại ngồi ở một góc uống rượu, cách họ vài dãy ghế sofa…"
Tịch Ninh nhớ lại, khẽ nói: "Giống như hai thế giới vậy."
"Ừ, giống như ở hai thế giới. Câu này vốn dĩ là cậu thường hay nói mà."
Đây là lần đầu tiên Tịch Ninh thấy Ôn Sơ ủ rũ như vậy. Cô ấy đưa tay chạm nhẹ mũi Ôn Sơ: "Thế nhưng chẳng phải trước đây cậu vẫn bảo anh ta đối xử với cậu rất tốt sao…"
Ôn Sơ khẽ cười. Nhắc đến Cố Trình, trong lòng cô vẫn dấy lên một tia dịu dàng, nhưng có những thứ vĩnh viễn không thể thay đổi. Cô quay đầu nhìn Tịch Ninh: "Cậu có thấy băng rôn treo trên sân khấu không?"
"Có thấy." Tịch Ninh bĩu môi, đầy vẻ khinh thường, "Chia tay thôi mà, cứ như cả thế giới phải chúc mừng cô ta, phải xoay quanh cô ta vậy. Phương Di vốn dĩ là loại đàn ông rác rưởi, những cũng do cô ta tự chọn. Người mình đã chọn thì kết quả thế nào cũng phải tự chịu."
Ôn Sơ kéo tay Tịch Ninh, cùng đi về phía ánh trăng. Cô chậm rãi nói: "Thực ra chúng ta đều đoán được, chứng lo âu của Tề Viện là từ thầy Phương mà ra. Mấy năm trước còn đỡ, những năm gần đây lại đặc biệt nghiêm trọng. Có lẽ cậu chưa từng thấy dáng vẻ khi phát bệnh của cô ta đâu. Một diễn viên hào nhoáng, lại bị chứng lo âu dày vò đến vậy. Tớ từng thấy vài lần ở phim trường, cho dù Thư My đã che đậy rất kỹ, nhưng mọi người trong đoàn vẫn nhìn ra được."
Tịch Ninh đã từng thấy vài bức ảnh, song đó đều là tài liệu cơ mật trong công ty, buộc phải giữ kín. Cô nói: "Nhưng đây không phải là lý do để cô ta bắt nạt cậu."
Ôn Sơ khẽ thở dài: "Tớ biết. Nhưng nếu Tề Viện có thể khỏi bệnh, đối với tớ cũng là một chuyện tốt. Có lẽ đây cũng là điều nhiều người mong đợi."
"Bao gồm cả người nhà cậu à?" Tịch Ninh hỏi ngược lại.
Ôn Sơ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn trăng: "Có thể. Anh ấy hy vọng cô ta sớm khỏi, như vậy tớ cũng sẽ đỡ khổ hơn."
Tịch Ninh dõi theo cô: "Vậy sao cậu còn bỏ ra ngoài? Đã vào rồi thì cứ ngồi xuống đi. Cậu đang lo lắng gì à?"
"Không, không có." Ôn Sơ lắc đầu, mỉm cười với Tịch Ninh: "Tớ chỉ là thấy cô ta, với lại trong buổi tụ tập hôm nay cô ta cũng coi như là nhân vật chính. Tớ cảm giác nếu bọn mình tới đó thì quá gượng gạo, giống hệt như lần sinh nhật trước. Thế nên thôi, mình đi chỗ khác uống."
Trong lòng Tịch Ninh dâng lên một nỗi chua xót thay cho Ôn Sơ.
Cô ấy hiểu rõ, đây không phải lỗi của Ôn Sơ. Nhưng cô cũng biết, khoảng cách giai tầng vốn không thể thay đổi. Dù cố gắng thế nào cũng khó có thể xóa bỏ, giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại một ranh giới vô hình.
Giống như ông chủ của cô, phấn đấu bao nhiêu năm, đến giờ vẫn phải cúi đầu nhẫn nhịn. Bởi vì ở Kinh thị, trên người này còn có người kia, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác rộng lớn hơn.
"Được, mình đổi chỗ khác uống." Tịch Ninh gật đầu.
Hai người nhắm mắt chỉ bừa một hướng, rơi đúng vào một quán bar nhỏ ở góc phố, thế là cùng nhau đi vào. Ôn Sơ vừa ngồi xuống đã thấy điện thoại sáng lên, là tin nhắn Cố Trình gửi.
Cố Trình: [Em dậy chưa? Sắp mười giờ rồi.]
Cố Trình: [Dậy rồi thì nhắn cho anh một tin.]
Đó là tin nhắn cách đây mười phút, đúng lúc Ôn Sơ rời khỏi quán, cửa khép lại sau lưng.
Cô hơi ngẩn ra, rồi gõ trả lời: [Em dậy rồi, em với Tịch Ninh ra ngoài rồi.]
Cố Trình trả lời rất nhanh: [Đi đâu?]
Ôn Sơ: [Đi dạo thôi.]
Cố Trình: [Không đến Minh Sơn nữa à?]
Ôn Sơ: [Không, các anh cứ tụ tập vui vẻ.]
Cố Trình: [Anh họ bảo lâu lắm rồi chưa gặp em.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!