"Ngươi còn đau không?"
Kỳ Trường Ức lắc đầu, "Không khó chịu nữa."
Hắn tựa hồ nghiêm túc nhớ lại, nhưng lại không nhớ rõ tối hôm qua phát sinh chuyện gì, "Bùi ca ca, đám người xấu kia bị đánh đuổi đi rồi sao? Chúng ta chạy trốn được rồi a?"
"Ừ!"
"Tối hôm qua, tối hôm qua, ta chỉ nhớ nghe được thanh âm của ngươi, lại nhìn không rõ mặt, sau đó, cái gì cũng không nhớ rõ."
"Ừ!"
"Bùi ca ca, sao sắc mặt ngươi xấu như vậy, có phải ngươi không khỏe?"
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa định chạm vào trán Bùi Tranh, lại đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Kỳ Trường Ức tựa hồ nghĩ tới cái gì chậm rãi thu tay lại, ánh sáng trong mắt ảm đạm lại.
"Bùi ca ca, chi bằng bằng kêu Giang thái y tới xem ngươi một chút."
Bùi Tranh biết hắn đang suy nghĩ cái gì, "Làm sao, hiện tại biết né tránh sao? Tối hôm qua ngươi không có như vậy."
Bùi Tranh thấp giọng nói: "Sự tình thân mật chúng ta đều làm qua, nếu như điện hạ quên ta có thể giúp ngươi nhớ lại."
— Chậm rãi đưa một tay xuống dưới chăn, thân thể Kỳ Trường Ức đột nhiên cứng đờ, động đậy vài cái, dưới thân đột nhiên đau nhức khiến hắn rê. n rỉ.
Sao, bên trong mông đau quá.
Kỳ Trường Ức không dám động nữa, hốc mắt đỏ hoe: "Bùi ca ca, hình như ta bị thương."
Bùi Tranh kiểm tra cau mày hỏi: "Bị thương ở đâu?"
"Ta, ta..." Kỳ Trường Ức cực kỳ xấu hổ thanh âm nhỏ giọng nói: "Trong mông đau a..."
Bùi Tranh cảm thấy yên lòng, và vỗ nhẹ vào chăn, "Không sao."
Thấy tiểu nhân nhi vẫn còn lo lắng và sợ hãi, Bùi Tranh cúi xuống thì thầm vào tai hắn, tiểu nhân nhỉ hiểu ra một chút, và khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
"Hả? Chúng ta thực sự, làm chuyện như vậy a? Ta, ta..."
Bởi vì trước đây đã tận mắt chứng kiến, còn có mẫu thân cũng đã dạy dỗ ta một chút.
Kỳ Trường Ức chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài, dáng vẻ vô cùng bi thương, mặc dù thân thể đau nhức nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy.
Bùi Tranh lau nước mắt cho hắn.
"Còn chưa đã gặp phu quân, sao có thể làm loại chuyện này với Bùi ca ca? Ta không có tư cách đi hòa than nữa sao? Ta đã..."
Nhìn thấy nước mắt tiểu nhân nhi càng ngày càng rơi xuống nhiều, lúc ở trong sơn động hắn rất sợ hãi, nhưng không có khóc thảm thiết như vậy.
Bùi Tranh ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, đừng khóc nữa, có ta ở đây, không ai dám làm gì ngươi."
Kỳ Trường Ức ngẩng đầu lên, giống như đã hạ quyết tâm, "Bùi ca ca, ta, ta không muốn đi hòa thân."
Bùi Tranh dừng lại.
Tiểu nhân nhi khóc nức nở: "Ta không muốn rời xa phụ hoàng, ta không muốn đến chỗ Man tộc. Ta không biết ai ở chỗ đó, ta không quen thủ lĩnh của Man tộc. Ta không biết hắn, cũng không muốn cưới hắn."
Kỳ Trường Ức vòng tay qua eo Bùi Tranh, vùi mặt vào ngực hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!