Chén trà bị đập mạnh, nước trà trong đó làm ướt cả chăn.
Khi Bùi Tranh buông tiểu nhân nhi ra, hơi thở của hắn cũng có chút không ổn định.
Kỳ Trường Ức ánh mắt mơ hồ, tựa hồ lại sắp rơi nước mắt.
"Đừng khóc."
"Ta biết." Kỳ Trường Ức nghẹn ngào hai lần, nước mắt giàn giụa, "Nhưng ta không nhịn được..."
Trong lòng hắn rất buồn, sao hắn có thể hành xử như vậy, hắn đã sắp cưới người khác rồi, lại còn dây dưa với Bùi ca ca.
Bởi vì trong thế giới đơn thuần thuần khiết của hắn, tình cảm chỉ có thể là chuyện của hai người, không có chỗ cho người thứ ba.
Bùi Tranh ném một chiếc khăn tay màu trắng qua, lạnh lùng nói: "Lau nước mắt đi, không cần khóc thành như vậy."
Kỳ Trường Ức cầm khăn lên cẩn thận lau nước mắt, sau đó gấp khăn cẩn thận trả lại cho Bùi Tranh.
Bùi Tranh liếc mắt nhìn lại không tiếp nhận, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, thái dương đau nhói.
Hắn tự mình xoa, nhưng không có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng nếu là Kỳ Trường Ức xoa cho hắn lại thấy rất thoải mái.
Bùi Tranh dựa vào trên đệm mềm mại, nhắm mắt lại, "Lại đây xoa cho ta."
Kỳ Trường Ức cắn m0i dưới, không nhúc nhích.
Bùi Tranh mở to hai mắt nhìn hắn không nói lời nào, trong mắt đầy hàn bang đủ để chết cóng người khác.
"Tiểu thái giám tên Lý Ngọc kia, ngươi rất quý trọng, nếu như hắn chết..."
Kỳ Trường Ức lập tức hoảng sợ, kéo sợi xích và quỳ xuống bên cạnh Bùi Tranh, "Bùi ca ca, đừng làm tổn thương Tiểu Ngọc tử, ta, để ta xoa cho ngươi."
Sức lực của đôi tay nhỏ nhắn tinh xảo vừa phải, không quá nặng giúp Bùi Tranh day ấn thái dương, trên đầu gối vẫn còn vết thương, đau đến không đứng thẳng được, nhưng hắn vẫn cố gắng day trán cho Bùi Tranh.
Khi chiếc xe lắc lư về phía trước, Bùi Tranh nhắm mắt lại và ngủ một cách thoải mái.
Một lúc lâu sau, động tác đột nhiên dừng lại, Bùi Tranh vẫn nhắm mắt lại, ngữ khí không vui nói: "Tiếp tục."
Kỳ Trường Ức hai tay chống trên mặt đất, để đầu gối giảm bớt một chút đau đớn nghe Bùi Tranh nói xong, giơ tay tiếp tục x0a nắn cho hắn, toàn thân chậm rãi run rẩy.
Không biết đi bao lâu, nhưng lâu như vậy, Kỳ Trường Ức trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, xe ngựa mới dừng lại.
"Điện hạ, Bùi Đại nhân, trời đã khuya, Triệu tướng quân xin nghỉ ở khách đi3m phía trước một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."
"Được."
Bùi Tranh từ từ mở mắt ra, Kỳ Trường Ức ngừng động tác, cánh tay của hắn đau đến mức như không còn là của mình.
Bùi Tranh cởi trói xiềng xích, "Đêm nay, thành thật với ta."
Nói xong, hắn xuống xe ngựa trước.
Kỳ Trường Ức cổ tay mỏi nhừ, co hai tay vào trong đi theo, nhưng đột ngột đứng dậy khiến đầu gối bị thương của hắn không chịu nổi, một chân khập khiễng khuỵu xuống đất.
Lý Ngọc vội vàng chạy tới đỡ điện hạ dậy, thấy sắc mặt của hắn không tốt, trong lòng rất lo lắng.
Bùi Tranh đã đi tới cửa quán trọ, dừng lại, quay đầu lại thúc giục: "Điện hạ, ngươi lảo đảo cái gì?"
Lúc này Triệu Lệ Đường, A Mộc Lặc và những sứ thần Man tộc khác đã vào nhà trọ, những lính canh khác cũng dựng lều tại chỗ, nghe thấy động tĩnh ở đây đều nhìn sang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!