Một đôi tay hơi lạnh mơn tr. ớn ở khóe miệng Kỳ Trường Ức, chọc đến hàng long mi dài của hắn run rẩy.
Châm rãi mở to mắt, đáy mắt vẫn là một mảnh mê mang "Bùi ca ca..... Ân? Ngươi như thế nào ở trong kiệu của ta?"
Kỳ Trường Ức có tật giật mình, nhanh tey vén rèm lên hướng mắt nhìn ra phía ngoài.
Cỗ kiệu vững vàng tiến lên, một mảnh yên tĩnh.
"Lại đây." Bùi Tranh thấp giọng nói.
Kỳ Trường Ức tựa hồ nghĩ đến ký ức nào đó không tốt, thân mình nhỏ nhắn nhịn không được run run, động tác tiến lại thập phần chậm chạp.
Bùi Tranh trực tiếp kéo cánh tay hắn túm đến trước người mình, ngón tay tinh tế chạm khóe miệng hắn xoa.
Xúc cảm lạnh lẽo ấm nóng đan xen, mượt mà tinh tế, mùi thuốc truyền đến, bôi trên chỗ bị thương thật ra không còn đau.
"Mỗi ngày dùng thuốc bôi, sẽ không để lại sẹo".
Một hộp thuốc nhỏ tinh xảo đặt vào trong tay Kỳ Trường Ức, hắn cầm quan sát một hồi, sau đó cúi đầu, làm như oán giận giọng ủy khuất nói "Vẫn còn có sẹo không tiêu nha, thật khó coi......"
Bùi Tranh nâng cằm hắn lên "Nơi nào?"
Tai Kỳ Trường Ức đỏ hồng, Bùi Tranh không thuận theo ánh mắt nhìn chăm chú xuống dưới, đem cổ áo nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra một mảnh xương quai xanh đơn bạc e lệ.
Trên đó thế nhưng có một vòng giấu rang dường như đã để lại sẹo, vị trí ái muội chói mắt.
Đôi mắt Bùi Tranh trầm xuống, tay không tự giác dùng sức "Là ai đã làm như thế này?"
"Đau, Bùi ca ca, là ngươi, là ngươi cắn".
Kỳ Trường Ức ủy khuất muốn khóc, như thế nào chính hắn làm việc này mà bây giờ lại quên không còn một mảnh.
Sức lực trên tay Bùi Tranh nới lỏng, mày nhíu lại, là hắn vào đêm uống say cắn sao, lưu lai vết sẹo lớn như vậy, hẳn là rất đau đi.
Ngón tay thon dài sờ so. ạng chỗ dấu cắn, Bùi Tranh đen cổ áo tiểu nhân nhi kéo trở lại, "Không khó coi"
"A?"
"Rất đẹp." Bùi Tranh lại nói.
"Thật vậy chăng?"
"Ân."
Gương mặt nhỏ ủy khuất của Kỳ Trường Ức lúc này mới thoáng giãn ra.
Cỗ kiệu đi một hồi, lảo đảo lắc lưc lại dừng, lần này là tới trong khu vực săn bắn.
Thị vệ cùng bọn hạ nhân tay chân nhanh nhẹn dựng lều trại, mọi người còn lại cũng sôi nổi hẳn lên.
Lý Ngọc vén rèm lên "Điện hạ, ngài muốn hay không xuống dưới đi sạo một chút..... A a a! Bùi Bùi Bùi, Bùi đại nhân!"
Bùi đại nhân đi vào khi nào! CHính mình như thế nào một chút cũng không nhân thức được!
Thật sự là âm hiểm xảo trá!
Kỳ Trường Ức lậo tức hoảng loạn duỗi tay chặn miệng Lý Ngọc, trừng mắt hắn nói "Ngươi nói nhỏ chút nha!"
Bùi Tranh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khẩn trương, khóe miệng không dấu vết nhếch một cái, cư nhiên nghênh ngang từ trong kiệu đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!