Chương 172: (Vô Đề)

Nguyên một đêm, Kỳ Trường Ức ôm Bùi Tranh không buông tay, trong cơn mơ màng, còn muốn sờ một sờ soạng lên da thịt ấm áp, để xác định người còn đó, sau đó mới lại ngủ tiếp. 

Nhưng khổ nhất là Bùi Tranh bị hắn ôm, không có cách nào ngủ an ổn. 

Khi ngày mới sang, Bùi Tranh liền thật cẩn thận đem tiểu nhân nhi đang nằm trong lòng nhẹ nhà dịch sang bên cạnh, đắp chăn cho hắn, sau đó đi ra cửa. 

Lúc Kỳ Trường Ức tỉnh lại, sờ bên người trống không, vội mở choàng mắt, quả nhiên không thấy Bùi Tranh. 

Khuôn mặt nhỏ của hắn lập tức tuyệt vọng. 

"Hức..." 

Bùi ca ca. 

Kỳ Trường Ức gọi hai tiếng, nhưng Bùi Tranh không tới, người tới thay vào đó là Thừa Phong. 

"Điện hạ, ngài đã tỉnh. Chủ tử đã theo quan viên trong thành đi thị sát, chủ tử nói nói chờ lúc ngài tỉnh lại để ngài rửa mặt trước, rồi dùng điểm tâm sáng." 

Mấy hạ nhân tiến vào đem điểm tâm sáng đặt lên bàn, sau đó có người hầu hạ Kỳ Trường Ức thay y phục. 

Sau khi mặc xong quần áo rồi xuống giường, Kỳ Trường Ức ngồi xuống trước bàn, tâm tình ăn uống một chút đều không có. 

"A Phong, Bùi ca ca khi nào trở về a, vết thương của hắn còn chưa khép miệng lại, không thể khắp nơi chạy loạn." 

Thừa Phong nói, "Điện hạ, ngài yên tâm, thân thể chủ tử trong lòng y hiểu rõ, hẳn là sẽ sớm trở lại." 

"Bùi ca ca luôn không biết yêu quý thân thể, đem thân thể tàn phá đến suy sụp phải làm sao bây giờ, nếu là sư phụ ở đây thì tốt rồi, sư phụ khẳng định có thể nhanh chóng chữa khỏi cho Bùi ca ca." 

Kỳ Trường Ức khi đã khôi phục ký ức, tất nhiên cũng sẽ nhớ lại Thẩm Hoan. 

"A Phong," Kỳ Trường Ức nhìn Thừa Phong hỏi, "Ngươi nói, sư phụ vì cái gì không chịu đi cùng chúng ta, chúng ta cùng nhau trở về Đế Đô Thành, vĩnh viễn không xa rời nhau không phải rất tốt sao? Ta cùng sư phụ cùng nhau sinh sống trong ba năm, sư phụ luôn chiếu cố ta, quan tâm ta, mua cho ta đồ ăn ngon, dù chính nàng còn luyến tiếc không nỡ ăn một miếng làm sao có thể tách xa ta được?" 

Thừa Phong dừng một chút, "Điện hạ, Thẩm sư phụ nàng tuy rằng là nữ tử, nhưng là tình cảm cùng trí tuệ nhìn xa trong rộng so với nam tử không kém là bao, trong lòng nàng chính là lo lắng cho an nguy của toàn bộ ngoại tộc. Nếu ngoại tộc bị hủy diệt, chỉ sợ Thẩm sư phụ sẽ rất đau khổ, cho nên cam tâm tình nguyện tạm thời gác lại tình cảm cá nhân, muốn cùng các tướng sĩ, thủ vệ ở biên cương tiền tuyến chiến đấu." 

"Nhưng mà, nơi đó quá nguy hiểm, ta thực lo lắng cho sư phụ" nghĩ đến đây đuôi mắt Kỳ Trường Ức có chút ửng đỏ. 

Lúc này cửa có người đẩy ra, Bùi Tranh đi vào. 

Kỳ Trường Ức thấy người tới, lập tức liền đứng lên, nhanh chạy tới cạnh cửa nghênh đón. 

"Bùi ca ca!" Kỳ Trường Ức tiến lên ôm lấy eo Bùi Tranh, còn nhớ thương thế của hắn, liền tránh chỗ bị thương, sau đó đầu dựa vào trước ngực Bùi Tranh. 

Bùi Tranh vừa vào cửa đã bị tiểu nhân nhi ngoan ngoãn mềm mại chủ động nhào vào trong ngực, khóe môi sủng nịch nói, "Tỉnh dậy khi nào vậy? Hửm?" 

Kỳ Trường Ức chôn đầu không nói lời nào. 

Bùi Tranh nhìn Thừa Phong, Thừa Phong cúi đầu lui ra ngoài, giữ mạng quan trọng hơn. 

Nhìn đầu nhỏ chôn ở trước ngực chính mình, Bùi Tranh cảm thấy tiểu nhân nhi thật đúng là càng thêm bện hắn, bất quá trong lòng Bùi Tranh lại rất là sung sướng, ước gì hắn còn có thể lại dính chặt hơn một chút. 

Ôm tiểu nhân nhi ngồi xuống, Bùi Tranh nâng cằm hắn lên, thấy khóe mắt hắn hồng hồng, đuôi mắt còn hơi hơi rũ xuống, thoạt nhìn đáng thương vô cùng. 

"Vừa rồi có chuyện gì? Như thế nào lại ủy khuất như vậy?" 

Kỳ Trường Ức mím môi, "Bùi ca ca, ngươi vừa rồi đi đâu, lúc ta tỉnh cũng không tìm được ngươi" 

Ngữ khí nghe tới thật sự là ủy khuất tàn nhẫn. 

Bùi Tranh mân mê cằm nhỏ, "Ta đi theo quan viên đi trong thành xem bá tánh chạy nạn được an trí như thế nào, lcú đi ngươi còn đang ngủ, liền không muốn đánh thức ngươi. Làm sao vậy, tiểu tâm can, giận ta?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!