Chương 170: (Vô Đề)

Vòng vây tiếp tục thu nhỏ lại, Thừa Phong cùng hai người cách đó không xa cũng bị bao vây lại, đang cùng những tên lính đó chém giết.

Bùi Tranh một tay che chở Kỳ Trường Ức trong lòng ngực, một tay kia vận kiếm, tuy rằng có chút gian nan, nhưng hắn không để nhân nhi trong lòng ngực chịu một chút tổn thương.

Kỳ Trường Ức từ từ bắt đầu thấy đầu đau dữ dội, giống như trong đầu sông cuộn biển gầm, có thứ gì ở trong đang kêu gào phải phá tan giam cầm thoát ra.

Rốt cuộc là cái gì đây?

"Chủ tử!"

Thừa Phong chậm rãi thu hẹp khoảng cách lại gần hai người họ, dưới chân đổ đầy thi thể, quần áo trên người hắn màu đen nhìn không ra màu máu, nhưng theo vết máu trên thân kiếm tí tách trên mặt đất lại thập phần đáng sợ.

Ba người cuối cùng cũng hợp lại một chỗ, Thừa Phong cùng Bùi Tranh đem Kỳ Trường Ức bảo hộ ở giữa, sau đó hai người đối mặt với tường thành quân đội của Man tộc.

"Chủ tử! Ngài không có việc gì chứ? Tay ngài..."

Bùi Tranh khi nãy tay nắm thân kiếm run rẩy, chỉ có thể cảm giác được lòng bàn tay dính nhớp.

"Không có việc gì, không phế được."

Nói xong hai người lại bắt đầu khai kiếm, đem đám người xông lên trảm sạch.

Cửa thành lại mở rộng ra, có thể nhìn thấy bên ngoài còn có vô số binh lính chưa vào thành, chỉ cần bọn họ giết chết vài người, bên ngoài lập tức sẽ lại có người tiến vào, giống như vĩnh viễn cũng giết không hết, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn cũng đi không tới được cửa thành.

Một bàn tay Kỳ Trường Ức bị Bùi Tranh nắm chặt, một cái tay khác ôm đầu mình, hắn cảm thấy đầu thực đau.

Đột nhiên, Kỳ Trường Ức ngẩng đầu thấy bên cạnh Bùi Tranh có một sĩ binh cầm kiếm lén tấn công Bùi Tranh, tình huống khẩn cấp, hắn hô lớn, "Cẩn thận!"

Vừa vặn Bùi Tranh xoay người lại, tránh thoát đường kiếm kia, hắn ôm Kỳ Trường Ức đột nhiên hướng bên cạnh một đường kiếm, một đường kiếm đâm đến chỗ Kỳ Trường Ức bị gạt bay.

Tiếp đó là thanh âm một đạo trường kiếm cắt qua da thịt.

Kỳ Trường Ức trừng mắt thấy thanh kiếm đâm về phía mình lệch hướng, thẳng tắp đâm vào bụng Bùi Tranh, hắn mở to hai mắt nhìn, cả người không kìm được run rẩy.

"Bùi ca ca!"

Bùi Tranh tốc độ cực nhanh khai kiếm phản sát, ngay sau đó chống kiếm trên mặt đất, thân mình hắn cũng chậm rãi gục xuống, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu thở dốc.

Vừa rồi đường kiếm kia tới quá nhanh, Bùi Tranh căn bản không kịp kéo Kỳ Trường Ức ra sau lại lập tức xuất kiếm, cho nên hắn chỉ có thể làm được như vậy, đem Kỳ Trường Ức kéo ra, hoàn toàn không màng thanh kiếm kia sẽ đâm trúng hắn như vậy.

Trên người Bùi Tranh còn cắm thanh kiếm kia, màu đỏ chói mắt không ngừng theo thân kiếm chảy xuống, thấm ướt quần áo hắn, lại chảy trên mặt đất, trên mặt máu loãng xen lẫn bùn đất hòa cùng nhau.

Không thể đầu hàng, không thể ngã xuống, không thể nhắm mắt, Bùi Tranh, chống được, ngươi không thể chết ở chỗ này được, ngươi còn phải bảo hộ một người, ngươi như thế nào có thể yên tâm để hắn một mình.

Bùi Tranh ở trong lòng tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng là không thắng nổi mí mắt càng ngày càng nặng nề, cùng thân thể càng ngày càng mất đi tri giác.

Thân thể hắn run rẩy như sắp gục ngã, hướng về một bên ngã quỵ xuống.

Kỳ Trường Ức đầu đau muốn nứt ra, nước mắt như vỡ òa, không ngừng từ trong hốc mắt chảy xuống.

Vừa rồi trong nháy mắt kia nhìn thấy Bùi Tranh trúng kiếm, quá nhiều ký ức ùa vào trong đầu hắn, hỗn loạn bất kham, rối ren hỗn độn.

Hắn rất thống khổ, rất thống khổ, thống khổ giống như sắp chết đi.

Nhưng sau khi khoảnh khắc đó vừa qua đi, lại trở nên càng thêm thống khổ, hết thảy ký ức như kéo tơ lột kén thành hình ở trong đầu hắn, đã từng có những hình ảnh mơ hồ không rõ đó, hiện tại toàn bộ trở nên dị thường rõ ràng.

Thời điểm Bùi Tranh sắp ngã xuống, Kỳ Trường Ức nhào tới, ôm thân mình hắn, đem hắn ôm vào trong lòng ngực, sau đó cùng nhau chậm rãi ngồi trên mặt đất.

Thừa Phong cũng dùng hết toàn lực đưa hai người bọn họ hộ giá ở trong vòng an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!