Chương 6: (Vô Đề)

Em là bạn học của Trì Dữu à?

Chiều tà.

Giữa Đại học Vân Sư và Đại học Y khoa có một con phố nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt, nơi quy tụ vô số quán ăn với đủ loại đặc sản từ khắp mọi miền Vân Châu lẫn những vùng đất xa xôi. Đan xen vào đó là vài quán cà phê và tiệm trà sữa chen chân vào từng ngóc ngách.

Trong giờ học, con phố này như một chiếc chai thủy tinh dài trống rỗng. Đến giờ tan học, sinh viên tấp nập đổ vào con phố ấy, giống như những dòng nước ngọt có ga tràn vào chai, lười biếng, chen chúc, rộn ràng, rồi nhanh chóng lấp đầy nó.

Tiếng cười đùa, trò chuyện của những người trẻ tuổi như bọt khí nổi lên khi va đập vào thành chai, sau những cú va chạm mãnh liệt, dòng bọt ấy cứ thế lao vút qua miệng chai hẹp, bay cao lên bầu trời xám mờ của buổi hoàng hôn..

Tại góc cuối của con phố, có một quán cà phê yên tĩnh hơn.

Vì quán nằm khá xa so với cổng trường hai bên và giá cà phê cũng đắt hơn so với những tiệm trà sữa khác, khách ở đây chỉ lác đác, không gian vẫn giữ được sự tĩnh lặng hiếm hoi.

Ở góc yên tĩnh cạnh cửa sổ, có một đôi nam nữ trưởng thành, rõ ràng không phải là sinh viên.

Đỗ Minh Lỗi tháo kính xuống, cất vào túi áo vest, nở một nụ cười có chút gượng gạo.

"Không biết nhà hàng hôm nay có hợp khẩu vị của em không, thấy em ăn không nhiều, anh cứ lo là mình tiếp đãi chưa chu đáo..."

"Là do tôi ăn ít thôi, nhà hàng phục vụ rất tốt."

Bạch Lộ Châu cầm ly cà phê Americano lạnh trước mặt, nhấp một ngụm nhẹ để làm dịu cổ họng.

"Cảm ơn anh Đỗ đã mời, còn đặc biệt lái xe đưa tôi về trường nữa. Không ảnh hưởng đến công việc ở bệnh viện của anh chứ?"

"Hả? À, không sao, không ảnh hưởng gì đâu."

Đỗ Minh Lôi nở nụ cười rạng rỡ hơn, mang theo chút thở dài nhè nhẹ.

"Em chịu đồng ý gặp anh, anh đã rất bất ngờ rồi. Thực ra, trước đây chị Bạch có liên lạc với anh..." Nói đến đây, Đỗ Minh Lỗi ngừng lại một chút rồi bổ sung:

"Chính là chị hai của em, Bạch Thước Khởi. Chị ấy có gọi riêng cho anh, nói rằng em không muốn đi xem mắt, hy vọng anh có thể giúp từ chối những phép tắc xã giao của các bậc trưởng bối."

Nghe đến đây, động tác uống cà phê của Bạch Lộ Châu khựng lại trong giây lát.

Cô đặt tách sứ trắng xuống, lễ phép giải thích: "Thật sự tôi không muốn đi xem mắt. Hôm nay gặp anh Đỗ, cũng không phải vì chuyện xem mắt."

Đỗ Minh Lôi hơi sững người, sau đó lộ vẻ tiếc nuối.

"Vậy à, thật sự đáng tiếc. Ban đầu anh còn nghĩ hai ta có thể thử tìm hiểu. Anh là bác sĩ, em là giảng viên đại học, nếu chúng ta kết hợp thì chắc cũng không tệ đâu. Giống như người lớn hay nói, ít nhất thì thế hệ sau..."

"Anh Đỗ."

Bạch Lộ Châu ngắt lời anh, giọng nói có chút lạnh lùng.

"Kết hợp với tôi chỉ làm hỏng đi gen di truyền của anh thôi."

Đỗ Minh Lôi thoáng ngạc nhiên: "Ý em là sao?"

Bạch Lộ Châu đáp: "Tôi có khuyết tật bẩm sinh."

Đỗ Minh Lỗi quên cả chớp mắt, miệng khẽ mở.

"Chẳng lẽ ông nội tôi chưa nói với anh sao? Tôi bị dị tật xương sên bẩm sinh ở mắt cá chân, suốt hơn hai mươi năm qua phải chống gậy mà đi. Giờ tôi không cần gậy nữa là nhờ vào ca phẫu thuật sửa chữa vài năm trước, người ta đã gắn thêm một tấm titan hỗ trợ vào xương sên của tôi."

((*) Xương sên là phần ngay cổ bàn chân nhé.)

Bạch Lộ Châu từ tốn kể lại, gương mặt vẫn bình thản như thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!