Bảo Bình và Cự Giải
Buổi tối sau khi tản bộ xong, Trì Dữu trở về căn biệt thự nhỏ, bước vào phòng ngủ của mình rồi mở laptop tiếp tục chỉnh sửa luận văn.
Máy tính đã đăng nhập sẵn WeChat.
Vừa mở lên, Trì Dữu liền thấy thông báo hơn 99+ tin nhắn trong nhóm ký túc xá, chiếm ngay vị trí đầu danh sách trò chuyện.
—— Nhóm của họ có tên là "Nông Phu Quả Viên
". Tên này do Lê Thanh đặt ba năm trước khi kéo mọi người vào nhóm. Một sự kết hợp kỳ lạ giữa gu nặng và phong cách thanh thuần, gợi lên hình ảnh một vườn trái cây tươi ngon được phủ bởi lớp dịch mủ từ xác chết. Lê Thanh bảo rằng, cái tên này rất hợp với mấy người như họ: Những quả lê, quả dữu, quả táo, quả cam cống hiến mình cho sự nghiệp y khoa. (Tiểu Dữu là quả yuzu, họ hàng với cam, quýt =)) Có tên là: Citrus junos) Trì Dữu mở hộp thoại của"Nông Phu Quả Viên,
"lướt qua một chút. Hóa ra Trình Tảo Tảo và Lâm Mộ Chanh đang gặp khó khăn, hỏi ý kiến của Lê Thanh, nhưng Lê Thanh cũng không chắc nên mới muốn hỏi Trì Dữu. Để tiện trao đổi, cả nhóm mở cuộc gọi thoại, vừa bận việc riêng vừa trò chuyện cùng nhau. Sau khi nghe những vấn đề mà mọi người đưa ra, Trì Dữu vừa tranh thủ sửa luận văn, vừa dành chút tâm trí để trả lời chính xác những thắc mắc của họ, thậm chí còn gợi ý ba phương án chỉnh sửa khác nhau."Nhưng em vẫn khuyên các chị nên thu thập thêm nhiều mẫu mô, nước tiểu, máu, thủy tinh thể của mắt, mật, mủ, mảnh cơ quan nhỏ và xương, hoặc bất kỳ loại vật chứng nào khác.
Trong tủ của em còn dư một ít hộp đựng và bông tăm, đã phân loại và dán nhãn sẵn rồi, các chị cứ tự nhiên mà dùng."
Trì Dữu suy nghĩ một chút, rồi thêm một lời nhắc nhở.
"Còn nữa, nhớ lấy mẫu cắt đúng kích thước 1.5 cm nhé, như thế mới vừa khớp với hộp xét nghiệm mô, đừng làm sai."
Trình Tảo Tảo hét lên ngạc nhiên: "Hộp đựng và bông tăm phân loại sẵn của em á, bọn chị có thật sự được dùng thoải mái không?"
Trì Dữu đáp: "Không sao, các chị dùng đi, để lát nữa em chuẩn bị mới là được."
Lâm Mộ Chanh hào hứng: "Yêu em chết mất, bé Dữu!"
Lê Thanh gửi vào nhóm một bức ảnh giải phẫu chân: "Tiểu Dữu, xem cái này đi."
Trì Dữu liếc mắt nhìn qua rồi nói: "Thuyên tắc phổi do cơ bụng chân gây ra."
Lê Thanh gật gù: "Ừm... Đúng rồi, đầu óc chị nhất thời không nghĩ ra."
Biểu tượng mic dưới avatar của Lê Thanh lại sáng lên, nhưng lần này là giọng của Tống Thất Nguyệt:
"Này —— hình này ghê quá."
Lê Thanh cười: "Đây mới chỉ là hình thôi đấy, may mà cậu không đi cùng mình vào phòng thí nghiệm."
Trì Dữu hỏi: "Chị Tống cũng ở ký túc xá với các chị à?"
Tống Thất Nguyệt đáp:
"Đúng thế đấy, Tiểu Dữu, lần này chị mang về hải sản thượng hạng cho các bạn, tiếc là em không có ở đây. Bao giờ em về thế? Khi nào em về, chị mời riêng em một bữa nhé, ngon lắm luôn."
Từ sau chuyến du lịch trở về đã hơn một tháng, mọi người đều nhận ra thái độ của Trì Dữu với Bạch Lộ Châu đã thay đổi, nên ai nấy đều ngầm hiểu mà không còn nhắc đến Bạch Lộ Châu trước mặt Trì Dữu, kể cả Tống Thất Nguyệt.
Thực ra, từ khi Lê Thanh nói với Tống Thất Nguyệt rằng không cần tiếp tục giúp đỡ tác thành nữa, Tống Thất Nguyệt đã thôi không quan tâm đến chuyện của Bạch Lộ Châu.
Ban đầu cô đến chơi với Bạch Lộ Châu cũng chỉ vì lời nhờ vả của Lê Thanh, giờ nhiệm vụ đã kết thúc, cô không cần phải ép mình ngày nào cũng ở cạnh cô cháu gái xa lạ, ít nói đó nữa.
Vì vậy, dạo này Tống Thất Nguyệt không đến Bạch Liễu Trai, cũng chẳng rõ tình hình của Bạch Lộ Châu ra sao.
Mà không biết cũng tốt, nếu biết thêm gì đó, cái miệng lớn của cô chắc chắn không kiềm được mà sẽ kể hết cho Trì Dữu nghe.
Nhưng cô biết rõ, Trì Dữu hiện tại đang cố gắng từng chút một bước ra khỏi chuyện cũ, và điều cô ấy cần tránh nhất lúc này chính là bất kỳ tin tức nào về Bạch Lộ Châu.
Điều duy nhất Tống Thất Nguyệt có thể làm để giúp đỡ, chính là dùng ẩm thực để an ủi cô bé đang vất vả này.
Trì Dữu lễ phép đáp lại: "Cảm ơn chị Tống, em cũng thích hải sản lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!