Chương 21: (Vô Đề)

Người này thật xấu tính

Khi Trì Dữu bước ra khỏi phòng ngủ, Bạch Lộ Châu đã ngủ rồi.

Nhưng Trì Dữu không chắc Bạch Lộ Châu đã ngủ chưa. Đến cuối buổi trò chuyện, rõ ràng Bạch Lộ Châu không còn muốn tiếp tục nói chuyện nữa, vẻ mặt uể oải, có lẽ vì quá mệt. Trì Dữu tinh ý hiểu điều đó, nên nàng nhẹ nhàng xin phép rời đi trước, để Bạch Lộ Châu có thể nghỉ ngơi.

Trước khi đóng cửa, Trì Dữu thấy Bạch Lộ Châu im lặng kéo chặt tấm chăn, quay lưng về phía tường.

Đã qua mười một giờ đêm, bầu trời bị mây đen che phủ, chẳng thấy được trăng sao.

Trời mới chỉ ngớt mưa vào lúc chập tối, nhưng vẫn chưa hoàn toàn quang đãng. Cây lựu trong sân giờ chỉ còn trơ trọi cành khô, vài chiếc lá cuối cùng đã rơi vào bậu cửa sổ phòng Bạch Lộ Châu trong đêm trước.

Không rõ vì sao năm nay cây lựu chẳng đậu trái.

Có lẽ trời lạnh đến quá nhanh, những mầm quả chưa kịp nhú ra thì lá đã vàng úa và rơi rụng hết.

Dưới gốc cây khô, Lê Thanh đang ngồi cùng Tống Thất Nguyệt bên bàn đá, thưởng thức món ăn khuya do bà nội làm.

—— Lần này Trì Dữu đến đây, là do Tống Thất Nguyệt và Lê Thanh đã bàn bạc trước, rồi Lê Thanh mới kéo cô theo cùng.

Bạch Bích Anh và Lý Ân Sinh đều rất cưng chiều cô em nhỏ trong dòng họ của họ là Tống Thất Nguyệt, đối với bạn bè mà Tống Thất Nguyệt mang đến cũng vô cùng nồng nhiệt.

Khi biết Lê Thanh cũng là bạn học của Trì Dữu, sự nhiệt tình lại càng tăng lên gấp bội.

"Ăn nhiều chút nhé, món này ngon lắm đó."

Tống Thất Nguyệt múc một muỗng lớn rượu nếp với viên trôi nước trong bát của mình đưa cho Lê Thanh.

"Viên trôi nước nhỏ, bên trong còn có nhân mè đen, ăn khi còn nóng hổi thơm lắm. Mỗi lần đến đây, mình phải ăn thật nhiều mới vừa."

Lê Thanh chống cằm cười khẽ: "Là sinh viên y khoa, mình khuyên cậu, giờ này đừng ăn nhiều quá."

Tống Thất Nguyệt không bận tâm: "Ăn nhiều thì làm sao?"

Lê Thanh: "Sẽ bị đầy bụng, tối dễ mất ngủ."

Tống Thất Nguyệt phẩy tay: "Không sao, dù gì giờ này bình thường mình cũng chẳng ngủ."

Lê Thanh thở dài, nói như than thở: "Cậu vẫn giống như hồi cấp ba, thích lang thang ở mấy chỗ đèn đỏ rượu xanh nhỉ."

Tống Thất Nguyệt vừa nhét đầy miệng chè trôi nước, má phồng lên suýt nghẹn: "Khụ!"

Lê Thanh đưa tay vỗ lưng cô ấy.

"Hồi trước ở trường là đại ca của đám quậy phá, giờ chắc cậu còn quậy hơn nhỉ? Chị đại?" Lê Thanh cười đầy chế giễu, cố ý trêu chọc: "Hy vọng có ngày nào đó cậu bị người ta đâm, đừng đến bệnh viện nơi mình làm việc mà cầu cứu để mình phải cứu mạng cậu."

Tống Thất Nguyệt tức đến đỏ bừng cả mặt: "Cậu nguyền rủa mình!"

Lê Thanh thản nhiên đáp lời: "Không không, không dám đâu."

Tống Thất Nguyệt bực bội nói: "Cậu vẫn đáng ghét như hồi còn đi học!"

Nhắc đến "đáng ghét,

"Tống Thất Nguyệt không khỏi nhớ lại lần đầu gặp Lê Thanh hồi cấp ba....... Năm đó, Tống Thất Nguyệt học lớp mười một. Lê Thanh chuyển trường giữa chừng, nhờ thành tích xuất sắc nên được sắp xếp ngồi cùng bàn với Tống Thất Nguyệt – người luôn xếp cuối lớp. Thầy cô mong rằng Lê Thanh có thể giúp Tống Thất Nguyệt cải thiện việc học. Chuyện này cũng không phải hiếm, việc"học sinh giỏi kéo theo học sinh yếu" vốn là chiến lược quen thuộc của giáo viên. Tuy nhiên, thông thường những kế hoạch này hiếm khi đạt được hiệu quả.

Lúc 16 tuổi, Tống Thất Nguyệt là một nhân vật có tiếng ở Trường Tam Trung Vân Châu. Cô nàng xinh đẹp rạng rỡ, tính tình nổi loạn, lại có đám bạn bè bám theo, lúc nào cũng rầm rộ, náo nhiệt. Vì vậy, thái độ của mọi người đối với cô thường khá cực đoan: hoặc là âm thầm si mê, hoặc là ghét bỏ và sợ hãi.

Đa số đều chọn sợ hãi, vì lo lắng chỉ cần vô tình làm sai điều gì, sẽ rước họa vào thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!