Tô Hợp vừa thở dài, vừa đảo qua đám dược liệu trong chảo, bộ dạng như thể có một bóng ma vô hình đang đè nặng lên vai.
Vừa ngẩng đầu, hắn liền bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc của Tiêu Yến.
Tần vương điện hạ vẫn giữ dáng vẻ ung dung như trước, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, nhưng trong mắt lại phảng phất chút gì đó hoang mang. Trong tay hắn, một đoạn thảo dược đen nhánh nhẹ nhàng rơi xuống chảo thuốc.
"Đây là gì? Ngài định làm gì?"
Tô Hợp giật mình, vội vàng đưa tay muốn lấy ra.
"Ta thực sự rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài."
Tiêu Yến khẽ cười, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại khiến người nghe cảm thấy đau lòng.
Tô Hợp nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, rồi lại cúi xuống xem kỹ dược liệu.
Nãi xuyên ô, một vị thuốc có thể giảm đau, an thần. Nhưng nếu dùng quá liều, nó sẽ gây ra những giấc mộng huyễn hoặc, thậm chí còn làm thần trí mê loạn.
Hắn day trán, bất đắc dĩ mà than nhẹ.
Mỗi năm đến ngày này, người kia đều như vậy, chống cự trong vô vọng, rồi lại tự đắm chìm vào cơn mê loạn do chính mình tạo ra.
"Ngày nào đó nếu sư môn ta thanh lý môn hộ, mong Tần vương điện hạ làm chứng, rằng ta đây chỉ là kẻ bị quyền quý ép buộc, thân bất do kỷ."
Tiêu Yến khẽ cười, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại như một lời hứa chắc nịch.
"Bổn vương ở đây, không ai dám động đến ngươi."
Dùng thuốc xong nghỉ ngơi, đợi khi Tiêu Yến tỉnh lại, trời đã chạng vạng ngày thứ ba.
Hắn ngồi yên bên mép giường một lúc lâu, cảm nhận cơ thể đã dần hồi phục, sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi cửa đá của nội thất. Ngón tay khẽ lướt qua cơ quan bí mật, một tiếng cạch nhỏ vang lên, cánh cửa mật thất từ từ mở ra.
Ánh hoàng hôn tràn vào, nhuộm cả không gian bằng một lớp sắc đỏ rực rỡ nhưng lại mang theo chút gì đó cô quạnh.
Ánh sáng kéo dài bóng hắn trên mặt đất, một bóng hình đơn độc, hơi nghiêng về một phía.
Tiêu Yến rũ mắt nhìn xuống, khoảnh khắc ấy, thời gian dường như lặng im.
Ngoài thính đường, ráng chiều rực rỡ phủ lên dáng người đang thiếp đi trên ghế. Tô Hợp khẽ cau mày, rồi chậm rãi mở mắt.
Nhận ra bóng người nơi cửa, hắn thoáng nhìn sang đồng hồ nước, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ta còn tưởng điện hạ phải đến sáng mai, đúng vào ngày Bách Hoa Yến mới tỉnh lại. Không ngờ lại sớm hơn một ngày."
Tiêu Yến trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng đáp:
"Nàng không có chìm vào giấc mộng."
Tô Hợp biết hắn đang nói về ai. Hắn chỉ lặng lẽ quay đầu, ánh mắt dừng trên cánh cửa đá đã khép chặt. Một tiếng thở dài nhẹ như gió thoảng, tan vào không gian không một dấu vết.
"Người ch -ết dễ đi vào giấc mộng, bởi lẽ phần lớn vẫn còn chấp niệm với nhân thế. Nhưng điện hạ lại muốn người sống chìm vào giấc mơ, e rằng chẳng qua chỉ là một chút lòng tham mà thôi."
Nghe vậy, Tiêu Yến không nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ khẽ nhắm mắt, như muốn gạt bỏ tất cả những xúc cảm vừa dâng lên, sau đó xoay người, bước đến trước án thư, trầm giọng hỏi:
Hồ sơ đâu?
Hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!