Chương 46: (Vô Đề)

Tiêu Yến vào cung hai canh giờ, cuối cùng kết thúc cuộc nói chuyện bằng một cái tát từ Tiêu Minh Ôn.

Nói đúng hơn, đó là dấu chấm hết cho một cuộc tranh cãi gay gắt.

Tiếng bàn tay giáng xuống vang dội trong không gian, Tiêu Minh Ôn nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn giận đang cuộn trào. Ông thu lại sự giận dữ vừa bùng nổ, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, chỉnh sửa lại vạt áo cho Tiêu Yến, rồi thở dài.

"Trẫm thật sự là vì muốn tốt cho con."

Giọng ông chậm rãi, mang theo sự bất lực.

"Diệp thị xuất thân nghèo hèn, không thể cho con một chút trợ lực nào. Nhìn thế cục hiện tại đi, nàng còn có một vị tỷ muội dính vào chuyện này, chẳng khác nào khiến Tần vương phủ cũng bị vấy bẩn."

Cái tát làm Tiêu Yến hoàn toàn im lặng.

Những lời muốn nói, hắn đã nói hết. Giờ phút này, hắn không còn muốn mở miệng nữa.

Nhưng Tiêu Minh Ôn thì chưa từ bỏ. Ông ta vỗ nhẹ lên khuôn mặt đã in rõ dấu tay của Tiêu Yến, tiếp tục chậm rãi lên tiếng:

"Nếu như thế, chi bằng phụ hoàng và con mỗi người nhường một bước. Diệp thị vẫn có thể ở lại trong phủ, nhưng phải nhường lại vị trí vương phi. Lục thị sẽ lên thay. Con và Lục thị vốn là thanh mai trúc mã, nàng cũng là người khoan dung, biết thu vén."

Tiêu Yến ngước mắt nhìn Tiêu Minh Ôn, đôi mắt phượng di truyền từ mẫu thân chậm rãi tích tụ ý cười lạnh lẽo đầy châm chọc. Nhưng khi lời định thốt ra, lý trí còn sót lại đã ngăn hắn lại. Cuối cùng, hắn chỉ giữ im lặng.

Ánh mắt kia khiến Tiêu Minh Ôn có chút khó chịu, cơn bực bội trong lòng càng lúc càng lan tràn. Ông ta siết chặt tay, cắn răng lạnh giọng:

"Nếu trẫm ban chết cho Diệp thị, con liệu có dám phản kháng?"

Lời này vừa dứt, ánh mắt Tiêu Yến khẽ thay đổi.

Hôm nay, đây đã là lần thứ hai Tiêu Minh Ôn đe dọa diệt trừ Diệp Chiếu để bảo toàn cho hắn.

Nhưng Tiêu Yến biết, ông ta sẽ không làm vậy.

Nếu thực sự muốn giết nàng, đế vương sẽ lặng lẽ ra tay, thần không biết quỷ không hay. Thế cục hiện tại của Tần vương phủ chưa đủ để chống lại sự phẫn nộ từ thiên tử.

Bởi lẽ thứ hắn nắm trong tay, chỉ là Binh Bộ, không phải binh quyền.

Nhưng đế vương cũng có nhược điểm, là không có nhiều con nối dõi.

Trưởng tử đã tàn phế, giờ lại vướng vào vụ kiện ở Đại Lý Tự.

Giữa Sở vương và Tần vương, trừ khi vạn bất đắc dĩ, người ông muốn giữ lại vẫn là Tần vương.

Chính vì vậy, Tần vương điện hạ phản đòn, ép thiên tử vào thế khó.

Hắn cúi đầu, giọng nói trầm thấp:

"Người phụ hoàng nên ban chết… không phải vương phi của nhi thần."

Tiêu Yến dừng một chút, khóe môi nhếch lên cười:

"Phụ hoàng, người đáng lẽ nên được ban chết từ hai mươi năm trước, phải là thê tử nguyên phối của ngài. Nếu lúc đó bà ấy không còn, thì cũng chẳng có hài nhi nào ra đời, đại ca cũng sẽ không trở về, chúng ta… cũng sẽ không trở thành nỗi sỉ nhục của ngài."

Thật tốt biết bao!

Nghịch tử—! Tiêu Minh Ôn giận dữ đến đỏ mắt, tay giơ cao định giáng xuống thêm một cái tát.

Nhưng Tiêu Yến chỉ ngước mắt nhìn hắn.

Một lang quân tuổi vừa nhược quán, dáng dấp thừa hưởng từ mẫu thân, nhưng thần thái lại giống phụ thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!