Chương 44: Hồng môn yến

Tiêu Dương nhìn Diệp Chiếu, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Trước mặt hắn là một nữ tử vừa tròn mười tám, chính là chính thất của bào đệ. Nàng mang dung mạo thanh tú, song điều khiến hắn giật mình hơn cả chính là gương mặt ấy có đến sáu, bảy phần giống với sư tôn của hắn năm nào.

Nhưng sư tôn đã bước qua tuổi năm mươi, tuyệt đối không thể nào là cùng một người.

"Vương phi… thật giống một cố nhân của bổn vương. Thất lễ rồi." Tiêu Dương thu lại tâm tình, khẽ gật đầu, mỉm cười nói.

Diệp Chiếu chậm rãi đứng dậy, cúi người hành lễ:

"A Chiếu bái kiến hoàng huynh."

Tiêu Yến đẩy Tiêu Dương đến vị trí hàng đầu rồi trở về liền kéo Diệp Chiếu đến ngồi bên cạnh mình, đoạn lại quan sát sắc mặt nàng. Hắn nhận ra từ đầu đến cuối, ánh mắt Diệp Chiếu vẫn luôn lướt qua mình mà dừng lại nơi Tiêu Dương.

Không nhịn được, hắn thấp giọng hỏi:

"Nàng phát hiện điều gì sao? Vì sao lại nhìn hoàng huynh như vậy?"

Diệp Chiếu thu hồi ánh mắt, trầm ngâm giây lát rồi nhẹ giọng hỏi:

"Hoàng huynh bị tật ở chân từ khi nào? Là bẩm sinh sao?"

Nàng nhớ rất rõ, năm đó ở Minh Nhạc Phường, Minh sư phụ của nàng vẫn còn là một người hoàn toàn khỏe mạnh...

Năm đó, hắn chỉ là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, tay cầm trường đao, khí chất hiệp khách, ít nói, trầm mặc, ánh mắt luôn mang theo vẻ u uất không thể kiềm chế. Nhưng đối với a tỷ, hắn lại dịu dàng, chu đáo đến lạ.

Bây giờ nhớ lại, quả thực có vài phần giống với Tiêu Yến. Chỉ là, so với bào đệ thân mang huyết thống hoàng gia, hắn thiếu đi nét cao quý, kiêu ngạo, cũng chẳng có phong thái tùy ý như một vương gia được nuông chiều từ bé.

"Hoàng huynh khi sinh ra vốn khỏe mạnh. Chuyện này hẳn là do năm đó lăn xuống huyền nhai mà ra."

Tiêu Yến nâng chén rượu, mỉm cười đáp lễ khi có người đến kính, khẽ nhấp một ngụm rồi tiếp tục hạ giọng nói:

"Huynh ấy vốn trầm mặc ít lời, sau khi trở về cũng chưa từng nhắc đến chuyện đó, ta chưa hỏi, huynh ấy cũng không nói."

Nói đoạn, hắn hơi nheo mắt, nhìn về phía Diệp Chiếu, chậm rãi hỏi:

"Nhưng mà nàng… vừa rồi gọi huynh ấy là"sư phụ, có ý gì?

Diệp Chiếu lại nhìn Tiêu Dương một lần nữa, ánh mắt thoáng trầm tư. Sau một thoáng do dự, nàng ghé sát tai Tiêu Yến, thì thầm đôi câu.

Nàng chắc chắn chứ?

Tiêu Yến không khỏi kinh ngạc, ánh mắt hiện lên tia khó tin.

"Đó chính là… a tỷ của nàng?"

Diệp Chiếu gật đầu, giọng nói kiên định:

"Chiêu thức đao pháp đầu tiên ta học chính là do huynh ấy truyền dạy. Huynh ấy từng nói, dạy ta võ nghệ không chỉ để tự vệ, mà còn là để bảo vệ a tỷ."

"Minh sư phụ và a tỷ quen biết suốt ba năm. Cứ mỗi nửa năm, huynh ấy đều sẽ đến Minh Nhạc Phường…"

Nhắc đến Minh Nhạc Phường, Diệp Chiếu khựng lại một chút, rồi chậm rãi rút tay ra khỏi tay Tiêu Yến. Giọng nàng trầm xuống, mang theo một chút hồi ức xa xăm:

"A tỷ từng là hoa khôi của Minh Nhạc Phường. Minh sư phụ từng nói, chỉ cần tích góp đủ bạc, nhất định sẽ chuộc thân cho a tỷ."

Minh Nhạc Phường. Hoa khôi. Chuộc thân. A tỷ của nàng.

Tiêu Yến bất giác cứng đờ trong giây lát. Ánh mắt hắn khóa chặt trên người Diệp Chiếu, nhìn nàng thật lâu, không rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!