Mẹ!
Tiểu Diệp Tử chạy ào vào trong điện, đôi chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn trèo lên giường sập.
Diệp Chiếu ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng cong xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu lại. Nàng khẽ rũ mi, tiếp tục dùng dược.
Tiểu Diệp Tử quỳ trên giường, bàn tay bé xíu cẩn thận vê viên mứt hoa quả. Chờ đến khi Diệp Chiếu uống xong chén thuốc, nàng lập tức đứng dậy, đưa viên mứt hoa quả đến bên miệng mẫu thân, nhét vào.
Làm xong, nàng xoay người cầm khăn lau mặt.
Thấy đầu ngón tay dính chút đường từ mứt, nàng hồn nhiên đưa lên miệng li3m đi.
Tất cả động tác vừa mau lẹ, vừa tự nhiên.
Liêu cô cô còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, Tiểu Diệp Tử đã xoay lại, tay cầm khăn, nhẹ nhàng lau đi vệt thuốc còn đọng nơi khóe môi Diệp Chiếu.
Diệp Chiếu chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn Liêu cô cô.
Liêu chưởng sự lập tức hiểu ý, khẽ hành lễ, dẫn thị nữ lui ra ngoài.
Tiểu Diệp Tử ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn mẫu thân, thấy sắc mặt nàng vẫn nhợt nhạt như trước, không nhịn được lẩm bẩm:
"Mẹ hôm nay có đỡ hơn không?"
Nhưng rồi nàng lại lắc đầu, tự mình đáp luôn:
"Thôi, mẹ đừng nói. Nói ra cũng chỉ là muốn dỗ Tiểu Diệp Tử vui thôi."
"Mẹ uống thuốc, đâu phải tiên đan đâu chứ."
Diệp Chiếu xoa nhẹ đầu Tiểu Diệp Tử, rồi dùng nĩa chọn một viên mứt hoa quả, đưa đến bên miệng nàng.
Tiểu Diệp Tử nhìn viên mứt một lát, rồi lắc đầu.
Diệp Chiếu thoáng sững lại, nhưng vẫn dịu dàng nói:
"Bây giờ có nhiều lắm, con cứ ăn đi."
Giọng nói nàng khẽ run, nụ cười cũng mang theo chút hốt hoảng.
Tiểu Diệp Tử cúi đầu, nhẹ nhàng cắn viên mứt hoa quả, chậm rãi nhai.
Nhai rất chậm.
Diệp Chiếu khẽ kéo nàng lại gần, muốn ôm vào lòng, nhưng cả người vô lực, cuối cùng chỉ có thể dịch sát đến bên nàng, vòng tay qua, chậm rãi tháo từng cây trâm cài trên tóc.
Hôm nay vào cung, tóc búi rườm rà hơn thường ngày, lại dùng cả tóc giả bao ngoài. Diệp Chiếu gỡ xuống cũng chậm rãi từng chút một. Nhưng đến khi nàng tháo được một nửa, viên mứt hoa quả trong miệng Tiểu Diệp Tử vẫn chưa ăn xong.
Diệp Chiếu đỏ hoe mắt, khẽ liếc qua, ánh nhìn dừng lại nơi gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng, nơi đôi môi khẽ mím như đang cố kìm nén điều gì.
So với hai tháng trước, đứa trẻ từng mở to mắt nhìn nàng khi ấy, bây giờ đã hòa hợp với thân thể này đến mức chẳng khác gì Tiểu Diệp Tử. Như lời Tô Hợp nói, đây chính là hài tử của nàng.
Nàng và Tiêu Yến không phải đến Lạc Dương vào ngày mười lăm tháng sáu hôm nay.
Thực ra, họ đã trở về từ ngày mười sáu tháng tư, hai tháng trước.
Vào những ngày đầu tháng tư, trong căn phòng nhỏ ở An Tây, nàng nghe tin Tiểu Diệp Tử đang ở Lạc Dương. Ban đầu, nàng không sao tin nổi.
Mãi đến khi thư từ của Tô Hợp gửi tới, trong thư viết rằng Tiểu Diệp Tử không khỏe, dáng vẻ như đang chìm vào một giấc ngủ ngàn thu, mới hỏi ý của Tiêu Yến…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!