Chương 34: Phát hiện

Mùa đông chớp mắt đã đến, Xương Bình năm thứ hai mươi bảy, tháng chạp.

An Tây đại tuyết phủ trắng trời.

Nhưng nơi sa mạc cách bắc trăm dặm vẫn giữ nguyên hơi ấm, như chẳng hề bị rét lạnh quấy nhiễu.

Đêm khuya tĩnh lặng, Mộ Tiểu Tiểu dập đèn, buông rèm chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bất chợt, tấm màn vừa rủ xuống liền bị ai đó vén lên. Một bóng người mảnh khảnh lăn nhanh vào trong.

Là ta, a tỷ.

Diệp Chiếu vận y phục dạ hành, một tay che miệng Mộ Tiểu Tiểu để ngăn tiếng kêu, tay còn lại đưa ra, lặng lẽ phô bày đoạn tơ hồng trên cổ tay.

Giây lát, nàng kéo mặt nạ da người xuống.

Cát bụi theo gió đêm tràn vào qua ô cửa sổ khép hờ, làm lay động bức rèm, khiến ánh đèn trên tường chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Ánh sáng yếu ớt, hắt lên khuôn mặt nàng, mơ hồ mà mỏng manh.

Thế nhưng Mộ Tiểu Tiểu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.

Là muội muội của nàng. Là tiểu cô nương mà nàng từng cứu khỏi miệng sài lang, từng kéo ra khỏi vũng bùn phong nguyệt, vẫn trong sạch như một đóa sen.

A Chiếu!

Mộ Tiểu Tiểu ôm chặt lấy nàng, nghẹn ngào bật khóc.

Mười mấy năm bị cầm tù, nàng chưa từng có một ngày sống như con người.

Vì không muốn trở thành gánh nặng của Diệp Chiếu, không muốn để ai cảm thấy mình là ràng buộc của muội muội, Mộ Tiểu Tiểu chưa bao giờ dành cho nàng một sắc mặt ôn hòa.

Chỉ luôn là những lời nói chua chát, là ánh mắt lạnh lẽo, là vẻ bễ nghễ xa cách.

Từng có một lần, Diệp Chiếu nhận nhiệm vụ trở về, thương tích đầy mình, mê man r3n rỉ trên giường.

Nàng không kìm lòng được, lặng lẽ đến nhìn một cái.

Một ngụm không thuốc còn chưa kịp đút xuống, cửa phòng đã bị người khác đẩy ra.

Chén thuốc trong tay nóng hổi vỡ tan, nước canh văng lên mặt nàng.

Mộ Tiểu Tiểu đứng đó, quyến rũ như một đóa hoa, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng, lời nói càng tàn nhẫn.

"Chỉ muốn xem thử… nàng đã ch -ết hay chưa."

Nàng có lý do để trách, để oán, để hận.

Những kẻ đó rõ ràng là muốn bắt Diệp Chiếu, chuyện này vốn dĩ có liên quan gì đến nàng đâu?

Vậy mà chỉ vì đứng gần muội muội một chút, nàng cũng bị vạ lây, bị cuốn vào kiếp nạn này.

Mười năm.

Nếu không bị đưa đến vùng sa mạc hoang vắng này, có lẽ nàng đã theo Minh Lang rời xa chốn quan trường, ẩn cư nơi núi rừng.

Có lẽ bây giờ, nàng đã có con cái vây quanh, cuộc sống an yên bình dị.

Vậy thì… làm sao nàng có thể nhẫn tâm trách cứ Diệp Chiếu được đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!