Chương 2: (Vô Đề)

Hoắc Tĩnh nới lỏng bàn tay đang nắm vạt áo Diệp Chiếu, ánh mắt đối diện với nàng trở nên sâu thẳm và chân thành hơn. Cuối cùng, hắn chậm rãi buông tay, thân thể cũng khẽ dịch về phía sau, nhường lại một chút khoảng cách.

Trong phòng chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

Ánh mặt trời tháng ba dần lên cao, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.

Diệp Chiếu chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, gò má trắng ngần khẽ ửng đỏ. Nàng cất giọng nhẹ nhàng:

"Tiểu hầu gia, có thể cho thiếp thân thay y phục không?"

Thiếu nữ tuổi mười bảy, nhan sắc đã nở rộ đầy diễm lệ.

Mái tóc đen như tơ lụa mềm mại buông dài xuống tấm lưng mảnh mai. Hai lọn tóc bên mái bị lớp mồ hôi mỏng thấm ướt, hơi rối loạn một cách tự nhiên. Hàng mi dài khẽ rung động, ánh nắng chiếu rọi tạo nên những bóng mờ mỏng manh nơi gò má, làm nổi bật làn da trắng tựa tuyết.

Giữa sắc đen của mái tóc và sắc trắng của làn da là sự đối lập rõ ràng mà tuyệt đẹp, giống như một bức tranh đơn giản mà tinh tế. Viên lệ chí ở khóe mắt trái lại càng tôn lên vẻ phong tình, vừa mang nét yêu kiều, vừa thoáng chút thê lương.

Giờ phút này, khi đôi mắt hạnh khẽ cụp xuống và thốt ra hai chữ Thiếp thân, Hoắc Tĩnh bất giác siết chặt đầu ngón tay, cố gắng khắc chế cảm xúc dâng trào.

Hắn vươn tay, nhặt lấy một cây bút lông mảnh, chấm nhẹ vào hộp chu sa dát kim phấn. Ngón tay chạm nhẹ vào viên lệ chí bên khóe mắt nàng, chậm rãi tô điểm. Trong khoảnh khắc, một đóa mẫu đơn đỏ rực nở rộ nơi đuôi mắt, phong lưu mà yêu dã.

Diệp Chiếu ngước lên, trong đáy mắt ánh lên tia hứng thú cùng ôn nhu. Nàng nhẹ giọng cười:

"Thiếp thân cảm tạ lang quân."

Hai chữ lang quân rơi vào tai, bàn tay Hoắc Tĩnh thoáng khựng lại. Một luồng nhiệt như máu nóng bất giác trào dâng, làm lòng bàn tay hắn nóng lên.

Diệp Chiếu khẽ cười, nét cười quyến rũ mà không mất đi nét đoan trang. Đôi mắt hạnh hơi khép lại, sóng mắt lưu chuyển, như ánh trăng rọi trên mặt nước.

Lúc này, ánh dương lên cao, gió mát nhẹ nhàng lướt qua da thịt.

Nàng lui về phía sau nửa bước, chậm rãi vươn tay lấy cây bút từ tay Hoắc Tĩnh. Không một giây chần chừ, chỉ trong chớp mắt, nàng bẻ gãy cây bút giữa hai ngón tay.

Diệp Chiếu cười nhạt, ánh mắt sắc bén mà thong dong:

"Tiểu hầu gia có cảm thấy thuộc hạ học hành đã có chút thành tựu không?"

Đến khi Hoắc Tĩnh hoàn hồn thì đã muộn. Cây bút dát vàng ròng, điểm xuyết đá quý tinh xảo, lúc này đã hóa thành bột mịn giữa những ngón tay thon dài của Diệp Chiếu.

Nàng thu lại thần sắc, vẻ tình mị tan biến như chưa từng tồn tại. Đứng dậy bước đến bồn rửa mặt, nàng trầm lặng rửa sạch đôi tay trong thau đồng, nước lạnh lẽo cuốn trôi tàn dư của khoảnh khắc vừa rồi.

Gương đồng phản chiếu khuôn mặt thanh lãnh, đường nét tinh xảo nhưng xa cách. Chỉ có viên lệ chí ngay khóe mắt vẫn rực rỡ như một đóa hoa nở rộ giữa mùa, mang theo chút quang hoa chói mắt, lại đầy lạc lõng.

Diệp Chiếu nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét. Không chỉ với gương mặt này, mà còn cả kẻ phía sau đang thập phần mãn ý với nàng.

Mười năm trước, khi ấy Hoắc Tĩnh chỉ là thiếu niên mười ba tuổi. Tại An Tây Minh Nhạc Phường, hắn đã chọn trúng nàng, một tiểu nha đầu bảy tuổi chỉ mới phụ trách hầu trà bên người hoa khôi.

Lúc ấy, hắn vẫn còn do dự.

Dẫu cho dung mạo nàng đã sớm hé lộ vẻ khuynh thành, nhưng chung quy vẫn còn quá nhỏ. So với hoa khôi Mộ Tiểu Tiểu, nàng thiếu đi phong vận và thủ đoạn câu nhân. Nếu đưa vào hậu cung, chỉ e khó mà lọt vào mắt đế vương.

Nhưng sư phụ hắn Ứng Trường Tư, chưởng môn Thương Sơn phái lại kiên quyết muốn thu nhận Diệp Chiếu. Lão nhìn thấu cốt cách đặc biệt của nàng, nhận ra đây là kỳ tài luyện võ hiếm có.

Mười năm qua, Diệp Chiếu không phụ kỳ vọng của Hoắc Tĩnh. Nàng trưởng thành đúng như những gì hắn mong muốn, thậm chí còn vượt xa dự đoán của cả hắn và Ứng Trường Tư.

Năm nay, nàng đã luyện thành đao pháp Cửu Vấn, có thể giữa vạn quân mà lấy đầu tướng giặc.

Vừa lòng.

Hoắc Tĩnh chậm rãi bước tới, kéo nàng xoay người đối diện với hắn. Nhớ lại bộ dáng từng bước tiến sát đầy nguy hiểm của nàng khi nãy, hắn bất giác siết chặt cổ tay nàng, kéo nhẹ ống tay áo lộ ra làn da trắng mịn như ngọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!