Dưới ánh đèn ấm áp, trong hành lang đình viện, Diệp Chiếu đang chăm chú gói bánh chưng.
Tay phải nàng dù đã được cầm máu từ hôm đó, nhưng vết thương do lưỡi dao quá sâu, dù đã khép lại nhưng vẫn cần thêm thời gian để lành hẳn. Giờ đây vẫn quấn băng gạc, cử động không quá linh hoạt, chỉ có thể dùng muỗng đảo nhẹ phần nhân trong bát.
Thị nữ bên cạnh cũng không quá thuần thục, bánh chưng gói ra chỉ miễn cưỡng có hình dạng ban đầu, chẳng nói gì đến vẻ đẹp tinh tế.
Gói đến chiếc bánh lớn phân nửa, nàng khẽ thu lại phần mép, xúc một muỗng lớn mứt táo nhét vào giữa, còn tiện thể ghé sát ngửi thử. Sau đó, vẻ mặt hài lòng, nàng cẩn thận dùng lá gói kín, rút dây buộc chặt.
Tiêu Yến đứng bên ngoài cửa điện, phất tay ngăn thị vệ định thông truyền, chậm rãi phe phẩy cây quạt tiến lên.
"Ngươi đi thiện phòng mượn một cái xửng hấp bốn tầng, phần còn lại chúng ta nghiền thành bột làm chút bánh gạo."
Sống hai đời, Diệp Chiếu thực ra chưa từng giỏi nấu nướng.
Khi còn bé, mới vào Minh Nhạc Phường, trước khi nàng được Mộ Tiểu Tiểu thu nhận, những ngày đầu, thứ nàng ăn chỉ là cơm thừa canh cặn. Tú bà vì muốn thuần phục nàng, có khi hai ba ngày liền không cho ăn gì. Nàng từng không ít lần giành giật thức ăn với mèo chó.
Về sau đi theo Mộ Tiểu Tiểu, từ sa mạc đến vương phủ, nàng không còn phải tự tay nấu nướng nữa.
Tay nghề hiện tại của nàng chỉ là những gì học được sau này, khi có Tiểu Diệp Tử bầu bạn. Nhưng so với người thành thạo, vẫn còn kém xa.
Khi ở một trấn nhỏ thuộc Tửu Tuyền quận An Tây, các nàng thuê hai gian phòng. Trong sân có một cây táo, lặng lẽ làm bạn suốt bốn, năm năm trời.
Vì bị trọng thương và lo sợ bị người khác nhận ra, nàng hiếm khi ra ngoài. Những trái táo chín trên cây trở thành món ăn vặt duy nhất của Tiểu Diệp Tử. Sau này, bà lão hàng xóm dạy nàng cách hong khô táo, nghiền thành bột rồi trộn với bún gạo để chưng hấp.
Một món ăn đơn giản nhưng lại thơm ngon.
Nàng thử làm món ấy cho nữ nhi ăn một lần. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ Tiểu Diệp Tử vui mừng nhảy nhót quanh bếp lò, cùng với làn khói bếp lượn lờ hòa quyện trong hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ lồng hấp.
Tiểu Diệp Tử là người duy nhất trên đời này có chung huyết thống với nàng.
Nghe nói, có một thuật sĩ ngoại phương có thể dùng máu dẫn hồn. Diệp Chiếu thầm nghĩ, đợi mọi chuyện bình ổn, nhất định phải tìm bằng được người đó, để có thể gặp lại nữ nhi dù chỉ một lần, dù chỉ là một sợi tàn hồn...
Kiếp trước, chính nàng đã nhẫn tâm bỏ lại con bé...
"Làm bánh gạo, đầu tiên phải nghiền gạo thành bột, muốn thực hiện xong bước này cần kéo dài tới canh ba."
Giọng nói của Thôi Như Kính kéo nàng về thực tại.
Diệp Chiếu khẽ cười, vén nửa ống tay áo lên, vừa định nâng vại gạo để nghiền thành bột mịn thì chợt nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần.
"Nô tỳ tham kiến Điện hạ."
Thôi Như Kính cũng đã nhận ra người đến, liền nghiêng người hành lễ với Tiêu Yến.
"Thiếp thân tham kiến Điện hạ."
Diệp Chiếu lập tức thu tay, nhẹ nhàng chỉnh lại dải lụa choàng, chậm rãi bước lên hai bước rồi uốn gối hành lễ.
Tiêu Yến không đáp, chỉ lướt qua hai người, ánh mắt quét tới chiếc bàn đá.
"Đoan Dương ăn bánh chưng, cũng hợp với không khí."
Y gõ nhẹ cây quạt trong tay, ra hiệu nàng đứng dậy.
Tuy nhiên, từ sắc mặt đến giọng điệu, lại chẳng giấu nổi sự ghét bỏ.
"Bọc thế này cũng quá xấu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!