Chương 10: Đêm tân hôn

"Nương nương có muốn ghé qua Tương Vương phủ để thăm Đại điện hạ không?"

Trên xe ngựa, Khương ma ma rót một chén trà nhỏ cho Hiền phi, giọng nói cung kính.

"Dù sao bệ hạ cũng đã ban ân điển, hôm nay nương nương lưu lại Tần Vương phủ cũng không có gì bất tiện."

"Giờ này chắc Đại Lang đã nghỉ ngơi rồi, không nên quấy rầy nó."

Hiền phi vén rèm xe, ngắm nhìn bóng đêm bên ngoài, sau đó phân phó xa phu đi nhanh hơn.

Bệ hạ ban ân điển thì có ban, nhưng đâu có chuyện cung phi được tùy ý ngủ lại ngoài cung. Tránh phiền phức vẫn là thượng sách.

"Kia chẳng phải là xa giá của Tương Ninh quận chúa sao?"

Lục Vãn Ý, người đang ngồi bên cạnh Hiền phi, cũng nhìn về phía trước.

Hiền phi nghe vậy, liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng hạ rèm, khẽ thở dài.

"Nương nương, giờ này đã qua giờ Tuất hai khắc, trời tối đen như mực. Quận chúa còn ở ngoài này e rằng không ổn."

Lục Vãn Ý ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Sợ là Thục phi nương nương sẽ lại trách phạt nàng. Lần trước đã bị phạt quỳ đến mức thương tích chưa lành hẳn đâu."

"Huống hồ, con đường này ban đêm cũng không an toàn."

"Ngươi đúng là người chu đáo."

Hiền phi khẽ nắm lấy tay Lục Vãn Ý, mỉm cười.

"Vậy ngươi qua đó khuyên nàng vài câu, gọi nàng về cung đi."

Xe ngựa dừng lại, Lục Vãn Ý khẽ cúi người bước xuống.

Trong bóng đêm, hai người thi lễ chào nhau.

Hiền phi không bận tâm lắng nghe Lục Vãn Ý khuyên nhủ thế nào, chỉ chờ hồi đáp. Một lát sau, Lục Vãn Ý quay lại bẩm báo:

"Quận chúa muốn cầu kiến."

Tương Ninh.

Hiền phi vẫy tay gọi.

Tương Ninh quận chúa, Hoắc Thanh Dung, cúi người hành lễ bên ngoài xe trước khi bước lên.

Nương nương, nàng cẩn trọng nói:

"Thiếp thân có cách chữa khỏi bệnh cho điện hạ. Trước đây, người cũng đã hứa cho thiếp thời gian hai tháng…"

"Bổn cung hiểu được tâm ý của ngươi, cũng rõ ràng ý tứ của ngươi."

Hiền phi khẽ thở dài, giọng điệu ôn hòa nhưng kiên quyết.

"Hôm nay bổn cung nói với ngươi một câu thật lòng. Gác lại thân phận quân thần không bàn, phụ thân ngươi và phụ thân Thất Lang từng là bằng hữu chí giao, thậm chí còn có tình cảm huynh đệ. Chính vì điểm này, bổn cung vốn cũng rất xem trọng ngươi, chấp nhận ngươi làm con dâu."

Nhìn Hoắc Thanh Dung u oán rưng rưng, muốn nói lại thôi, Hiền phi không hề làm khó nàng, chỉ tiếp tục:

"Nhưng mà, hai tháng với người bình thường mà nói có lẽ chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, thoáng qua trong chớp mắt. Nhưng với Thất Lang, mỗi ngày trôi qua đều như chỉ còn trong khoảnh khắc. Bổn cung thật sự không thể chờ thêm được nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!