Chương 67: (Kiếp trước)

Năm Xương Bình thứ ba mươi tám, tháng hai, trời giá rét, núi non băng giá.

Hoàng hậu băng hà chưa đầy một tháng, Hoàng đế vì tưởng nhớ mà sinh bệnh, cuối cùng cũng đi theo bà.

Tháng tư cùng năm, Thất hoàng tử Tiêu Yến lên ngôi, xưng đế, đổi niên hiệu thành Kiến An, quốc hiệu là Diệp.

Tân quân đăng cơ, đổi niên hiệu là chuyện thường tình. Nhưng việc đổi quốc hiệu — xưa nay trăm ngàn năm hiếm thấy, trừ khi đổi cả hoàng triều, chưa từng nghe có người thừa kế ngai vàng lại thay đổi quốc hiệu của tiên đế.

Nghiệp và Diệp, âm đọc tương tự.

Kẻ không để ý chỉ nghe qua, tưởng như chưa đổi, nhưng nhìn chiếu thư rồi mới hay: quả có thay đổi.

Tam tỉnh đồng loạt dâng sớ, quan Ngự sử lên đàn gián nghị, đều khẩn thiết can gián:

"Không thể tùy ý đổi quốc hiệu!"

Giữa hàng hàng lớp lớp triều thần quỳ lạy can ngăn, trên ngự tòa, tân quân lặng lẽ tháo xuống mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện, cởi bỏ hoàng bào, rút trường kiếm – là thanh kiếm Triệu Vũ.

Trước khi kiếm rời vỏ, hắn để lại một câu.

"Hôm nay, triều đình huyết tẩy, Lạc Dương huyết chảy. Ta đã lật đổ Đại Nghiệp triều, lập nên tân vương triều. Vương triều của ta, quốc hiệu mang chữ Diệp."

"Các khanh hôm nay là xưng thần quy phục, hay là hàng thần đổ máu? Một nén nhang chính là kỳ hạn."

Nói xong, nội thị lập tức châm hương tính giờ.

Trên bậc bạch ngọc cửu trùng, là một thanh niên lang quân, năm nay ba mươi mốt tuổi, đã qua tuổi lập thân.

Thế nhưng, giới quan lại trong kinh thành và vùng lân cận lại không hiểu rõ về vị tân quân này. Bởi khi còn là hoàng tử dưới thời Gia Dụ đế, hắn ít giao tiếp cùng triều thần.

Bởi lẽ, suốt hai mươi bảy năm đầu đời, Tiêu Yến luôn mang bệnh trong người, hiếm khi rời phủ. Dù trên danh nghĩa làm việc ở Binh Bộ, nổi danh bởi tư chất thông tuệ, nhưng thân thể yếu nhược, mọi công vụ hầu như đều do thuộc hạ thay mặt nghị bàn.

Đến khi bệnh khỏi, chưa kịp hồi sức, hắn đã bị điều ra Tây Bắc chiến trường, tọa trấn Thương Châu.

Lúc trở về, trong tay hắn đã là tam quân, thiên hạ cũng định

Bởi vậy, văn võ bá quan tuy biết tân quân văn thao võ lược, nhưng lại chẳng mấy ai hiểu rõ tính tình thật sự của vị tân đế này.

Người đời truyền nhau rằng, vị Thất hoàng tử ấy vốn là một kẻ ôn nhuận như ngọc, phong lưu mà dễ gần, luôn mang nét cười dịu nhẹ — là quân tử chân chính.

Không ai ngờ, ẩn dưới vẻ ngoài ấy lại là một kẻ cuồng vọng và bội nghịchđến mức này.

Hương tắt.

Ngoài điện Hàm Quang, một trận binh khí rền vang xếp thành hàng.

Một thanh niên không mặc quan phục, đeo kiếm bước ra từ trong điện. Chỉ một cái phất tay của hắn, hiệu lệnh lập tức ban xuống.

Hắc giáp quân đồng loạt giơ đao chém xuống — mấy chục kẻ đang quỳ liền trong khoảnh khắc ngã gục, đầu người lăn lóc khắp nền điện.

Trong đám quan lại, có kẻ bừng tỉnh — người bị chém, hóa ra là những cựu thần thuộc Huyết Vệ Doanh, thân tín của tiên đế một thời.

Đổi quốc hiệu, thanh trừng người cũ.

Thất hoàng tử – con trai thứ bảy của tiên đế, người được đồn là đấng quân vương được quốc mẫu và tiên hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, được sủng ái mà truyền ngôi – hóa ra cũng không phải là bậc cha từ con hiếu như người đời vẫn tưởng.

Dưới tầng tầng lớp lớp lời đồn mỹ lệ, rốt cuộc nguyên do thực sự là gì… thì chẳng mấy ai biết tường tận.

Nhưng, vẫn có người hiểu rõ nội tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!