Chương 47: Buộc tội

Hoàng đế và hoàng hậu cùng lúc hôn mê, mà nguyên nhân lại bắt nguồn từ thức ăn. Hai chữ không sạch trong lời của thái y, e rằng ẩn chứa một ý nghĩa khác.

Nếu sự việc này không liên quan đến Tần Vương phi, có lẽ bọn họ đã nói thẳng rằng đó là trúng độc.

Nhưng ngược lại, nếu không có sự tham gia của nàng, hoàng đế và hoàng hậu cũng sẽ không dễ dàng hôn mê như vậy.

Bên trong xe ngựa, Tiêu Yến trầm tư, sau đó trầm giọng nói:

"Hôm nay trong cung, nàng đã làm những gì? Hãy kể lại một lần nữa."

Diệp Chiếu cẩn thận thuật lại từ đầu đến cuối.

Giờ Thân, nàng theo phượng giá vào cung.

Giờ Thân hai khắc, đi Chiêu Nhân Điện thỉnh an Hiền phi.

Giờ Thân bốn khắc, đến Cần Chính Điện thỉnh an bệ hạ.

Giờ Thân bảy khắc, trở về Chiêu Dương Điện cùng hoàng hậu, chỉ đơn giản trò chuyện, ngắm hoa.

Giờ Dậu, tiến vào phòng bếp nhỏ của Chiêu Dương Điện, cùng các cung nhân chuẩn bị bữa tối.

Giờ Dậu canh ba, bệ hạ nhập điện, bắt đầu bữa tối.

Tiêu Yến cau mày, hỏi:

"Nàng có chạm vào đồ ăn không?"

Diệp Chiếu kiên quyết lắc đầu:

"Thiếp thân chỉ tiếp nhận thực phẩm sống, không hề động vào đồ đã chế biến."

Tiêu Yến suy tư, trầm giọng hỏi tiếp:

"Từ phòng bếp nhỏ của Chiêu Dương Điện đến Đông Noãn Các—đoạn đường đưa thức ăn này, chỉ có một mình nàng đảm nhận sao?"

Diệp Chiếu khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại rồi đáp:

"Phải, chỉ có thiếp thân mang thức ăn đến noãn các, sau đó mới giao lại cho cung nhân bên trong điện."

Nàng ngừng một chút, chợt nhận ra điều gì đó, nhìn thẳng vào Tiêu Yến:

"Điện hạ đang hoài nghi có người muốn vu hãm thiếp thân hạ độc mưu hại đế hậu sao? Nhưng đồ ăn sau khi nhập điện, vẫn phải qua một lần nghiệm độc nữa! Hơn nữa, không chỉ có bệ hạ và hoàng hậu dùng bữa, mà thiếp thân và Tiểu Diệp Tử cũng cùng ăn những món đó!"

Nhắc đến Tiểu Diệp Tử, bàn tay vốn đã lạnh lẽo của Diệp Chiếu lại càng run rẩy hơn, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

"Tiểu Diệp Tử con bé…có sao không?"

Tiêu Yến lập tức nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa dịu lòng bàn tay lạnh buốt, trấn an:

"Yên tâm, ta đã bảo Chung Như Hàng đưa con bé đến chỗ hoàng huynh rồi."

Diệp Chiếu còn chưa kịp nói thêm gì, xe ngựa đã dừng lại.

Thừa Thiên Môn… đã tới.

Tiêu Yến nắm lấy vai nàng, nhẹ nhàng nhưng kiên định xoay người nàng đối diện với mình, ánh mắt sâu thẳm như khắc vào lòng nàng từng lời một:

A Chiếu, nhìn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!